Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 302

Ánh mắt anh ta nhìn Cố Niệm Chi có chút kỳ quặc.

 

“Xin hỏi có vấn đề gì không?” Cố Niệm Chi lễ phép hỏi, “Em có thể vào được không?”

 

“A, không, xin cô đợi một chút.”

 

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia đỏ mặt, vội vàng đi vào trong phòng gọi điện, có lẽ là để xin phép chủ nhà.

 

Cố Niệm Chi cũng không sốt ruột, đứng đợi một mình ở trước quầy của phòng đón tiếp.

 

Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn có khóa kiểu cổ điển của Burberry, choàng chiếc khăn Cashmere màu xanh tím của Hermes quanh cổ, quần tất lông cừu được may đo rất vừa người, đi một đôi bốt ngang gối, đôi chân dài thẳng tắp, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

 

Trong phòng bảo vệ, ông chú và bà cô trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với nhau.

 

Một lát sau, nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đi ra, nói với Cố Niệm Chi, “Chủ nhà không nghe máy, mời cô ra ngoài chờ một lát!”

 

Cố Niệm Chi chớp đôi mắt long lanh của mình. Đôi mắt như tự mang hiệu ứng vô cùng xinh đẹp đó khiến cho nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia thoáng mê muội, không còn nhớ rõ được mình vừa nói gì nữa.

 

“Không ai nghe máy sao? Không thể nào thế được.”

 

Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, gọi vào máy Mai Hạ Văn.

 

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng Mai Hạ Văn trong hộp thư thoại, “Xin chào, tôi là Mai Hạ Văn, hiện tại tôi có việc, không tiện nghe điện thoại. Xin bạn lưu lại số điện thoại và chuyện cần tìm, một lát sau tôi sẽ gọi lại.”

 

Cố Niệm Chi ngây ra. Quả nhiên không có ai nghe máy. Xảy ra chuyện gì nhỉ?!

 

Cố Niệm Chi nghi hoặc nhìn điện thoại di động của mình, lại ngẩng đầu liếc nhìn nhân viên bảo vệ kia, “Xin anh gọi lại giúp em một lần nữa được không? Anh nhìn trên thϊế͙p͙ mời này, ghi là hai giờ thì bữa tiệc bắt đầu đúng không?”

 

Giờ đã là hai giờ ba mươi phút, sao lại không có ai chứ?

 

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia da mặt mỏng, thấy các nhân viên bảo vệ khác đều coi như không nghe thấy nên anh ta đành phải đi một mình vào trong gọi điện thoại.

 

Lần này, qua mười lăm phút anh ta mới ra ngoài, nhún vai với Cố Niệm Chi, “Xin lỗi cô, vẫn không có ai nghe máy!”

 

“Vậy các anh có thể cho em vào không?” Cố Niệm Chi hơi bất mãn, “Nếu không các anh cho một người đi cùng em vào, sẽ biết ngay em có phải là khách hay không. Tấm thiệp mời đó cũng không phải là giả mà.”

 

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi tốt bụng mỉm cười, “Thưa cô, chuyện này là trái với quy định. Chúng tôi làm như sẽ bị khiếu nại. Cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi được không?”

 

Loại chung cư này có quy củ rất nghiêm ngặt, nếu như chủ nhà không đồng ý, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không vào được.

 

Lúc trước, khi Cố Niệm Chi hôn mê một tuần, Mai Hạ Văn nhiều lần đi thăm cô đều bị nhân viên an ninh ở cửa ra vào chung cư ngăn lại, bởi vì Trần Liệt đã căn dặn không cho người tìm Cố Niệm Chi vào.

 

Cố Niệm Chi khẽ mím môi, cũng không làm khó bọn họ mà quay người muốn tìm một chỗ ngồi xuống.

 

Một bà cô nhân viên bảo vệ mập mạp thô lỗ đẩy cô một cái, “Ra ngoài, ra ngoài! Nơi này không phải chỗ cho cô đợi.”

 

Nhân viên bảo vệ trẻ tuổi kia có chút không đành lòng xoay người đi vào trong phòng trong.

 

Ông chú nhân viên bảo vệ bắt chéo chân, hai tay giương tờ báo lên, che người mình lại.

 

Cố Niệm Chi nhìn bọn họ một chút, không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng khách.

 

Chỗ tường vây của chung cư trồng một loạt cây sồi xanh, ngăn cách đường cái và lối đi bộ.

 

Cố Niệm Chi kéo vali hành lý ra đứng ở cạnh một cây sồi xanh cách đó không xa để đợi.

 

Con đường này tương đối yên tĩnh, người lui tới không nhiều, người ở đây hầu hết đều có xe riêng, đi vào bằng đường khác, cho nên Cố Niệm Chi đứng ở chỗ này hồi lâu mà chỉ nhìn thấy hai người đi vào, đều là người cô cũng không quen biết.

 

Nhàm chán đứng đó nửa giờ, Cố Niệm Chi hơi bực bội, lấy điện thoại ra gọi cho Phương Trà Xanh, tắt máy. Sau đó gọi cho Yêu Cơ, cũng tắt máy. Cuối cùng cô gọi cho Tào Nương Nương, cũng vẫn không thu hoạch được gì.

 

Đúng là số nhọ…

 

Cố Niệm Chi yên lặng nói thầm trong lòng, sau đó lấy điện thoại ra nghịch.

 

Bình Luận (0)
Comment