Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 307

Từ nơi này lại đi thêm một đoạn nữa là một trạm dừng xe buýt, có thể có xe đi sân bay.

 

Cô không muốn gọi xe, cũng không muốn ngồi xe buýt công cộng, cô chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi một mình thôi. Cố Niệm Chi kéo vali hành lý, lại đi hơn nửa giờ nữa mới đến trạm xe buýt kia.

 

Buổi tối của đêm trước lễ Giáng Sinh, trên đường vô cùng vắng vẻ, đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai ngồi xe buýt đi sân bay. Cố Niệm Chi lại cảm thấy rất hợp ý mình.

 

Cô ngồi một mình trên ghế chờ xe buýt, ngước mắt nhìn lên bầu trời tới xuất thần.

 

Đèn đường mờ nhạt, con đường cái trước mặt không có một ai. Tiếng nhạc Giáng Sinh vọng tới từ một nơi cách mấy con phố, vang vọng như có như không trên không trung.

 

Cố Niệm Chi ngồi yên ở đó không nhúc nhích, chiếc bóng lẻ loi, trơ trọi một mình của cô hắt xuống mặt đất, bị kéo ra thật dài.

 

Không biết cô đã ngồi bao lâu, bầu trời đêm đã có những bông tuyết rơi lả tả. Cố Niệm Chi vươn tay, đỡ lấy một bông tuyết, vừa rơi vào lòng bàn tay cô đã hòa tan ngay.

 

Cô ngẩng đầu nhìn cơn mưa tuyết càng ngày càng lớn trước mặt, khe khẽ cười một tiếng.

 

Cũng không lâu sau, tiếng chuông Giáng Sinh vang lên, đã mười hai giờ rồi. Cô phảng phất như nghe được tiếng xướng ca quanh quẩn bên tai.

 

Điện thoại cô kêu lên một tiếng, cô cúi xuống nhìn, thấy có rất nhiều tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh gửi tới.

 

Có Yêu Cơ, Tào Nương Nương, Phương Trà Xanh, anh Đại Hùng, anh Tiểu Trạch, có cả đám Ellen, bạn học bên Mỹ của cô, thậm chí còn có cả Hà Chi Sơ, nhưng lại không có người mà cô nhớ nhung nhất kia.

 

Cố Niệm Chi cầm điện thoại lên, gửi những tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh đi.

 

***

 

Xế chiều hôm nay Hoắc Thiệu Hằng mới được Thượng tướng Quý thả ra. Lúc đầu chỉ là hai tháng, nhưng vì Thượng tướng Quý lại có nhiệm vụ mới khiến cho anh phải ở lại thêm bảy, tám ngày.

 

Anh vội vàng ngồi chuyên cơ quay lại trụ sở ở thành phố C, khi về mới biết được, không ngờ Cố Niệm Chi lại bay luôn đi họp lớp ở Đế đô.

 

Mặc dù trong lòng anh cảm thấy hơi lạ, nhưng hai tháng chưa quay về, công việc chồng chất như núi trên bàn đã gần như chôn vùi anh rồi. Anh bận rộn ròng rã hơn mười tiếng đồng hồ mới có thời gian rảnh uống cốc nước.

 

Nhìn xuống điện thoại, đã qua mười hai giờ đêm, đêm Giáng Sinh rồi, có phải Niệm Chi đang cùng chúc mừng Giáng Sinh với các bạn không?

 

Đại Hùng và Tiểu Trạch cũng đang bận bịu với nhiệm vụ của mình, chỉ chạy sang chào hỏi Hoắc Thiệu Hằng một tiếng rồi ai lại lo việc người đó.

 

Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng thấy tin nhắn chúc mừng Giáng Sinh của Cố Niệm Chi gửi tới. Khóe môi anh hơi nhếch lên, tiện tay gọi cho cô một cuộc điện thoại.

 

Cố Niệm Chi cầm điện thoại, đang muốn chuyển sang chế độ tiết kiệm điện, chợt nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại đặc biệt vang lên trong đêm tối Đế đô.

 

Là Hoắc thiếu!

 

Tay Cố Niệm Chi gần như run lên lẩy bẩy. Hôm nay cô không muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai, ngoại trừ điện thoại của một người.

 

Lúc đầu, cô không kỳ vọng hôm nay có thể nhận được điện thoại của anh, kết quả lại là anh gọi điện tới.

 

Cố Niệm Chi kiềm chế lại trái tim đang đập bình bịch của mình, trượt màn hình nhận cuộc điện thoại.

 

“Hoắc thiếu! Là chú sao? Chú về rồi à?”

 

Giọng nói ngọt ngào của Cố Niệm Chi truyền tới trong điện thoại.

 

“Ừm, đã về rồi.”

 

Tiếng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng tựa hồ như đang quanh quẩn bên tai Cố Niệm Chi khiến cho sương mù đang vây kín trong lòng cô trong thoáng chốc đã biến thành cảnh xuân về hoa nở.

 

“Giáng Sinh vui vẻ!”

 

Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói.

 

“Giáng Sinh vui vẻ!”

 

Giọng của Cố Niệm Chi suýt chút nữa thì nghẹn ngào, cô vội vàng nhịn lại, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang bay lả tả trên bầu trời, “Giáng Sinh vui vẻ, Hoắc thiếu!”

 

“Gọi là chú.” Hoắc Thiệu Hằng dịu dàng mà rất kiên quyết, “Muộn rồi, ngủ sớm đi!”

Bình Luận (0)
Comment