Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 313

Triệu Lương Trạch cười ha ha, chỉ ra con đường ngoài cửa sổ xe rồi lắc lắc ngón tay, “Dưới con đường này có lắp đặt hệ thống tự làm nóng nên đương nhiên tuyết rơi xuống sẽ bị hòa tan ngay. Tốt cực kì nhé, không cần phải quét tuyết, mà cũng không phải lo lắng việc giao thông bị trở ngại.”

 

Nhưng như thế này thì cần đến bao nhiêu năng lượng nhỉ?! Trong thoáng chốc Cố Niệm Chi đã có nhận thức mới về khu nhà ở vô cùng cao cấp này.

 

Nếu như ngay cả con đường mà cũng được trang bị hệ thống làm nóng, vậy thì các thiết bị trong khu nhà còn đầy đủ đến mức nào chứ nhỉ. Người ở đây có cấp bậc ra sao, cũng không cần cô phải nghĩ nhiều nữa.

 

Cố Niệm Chi cảm thấy hơi mất tự nhiên ngồi thẳng dậy, trong lòng thoáng chút sầu lo, chỉ lo lắng mình sẽ làm Hoắc thiếu mất mặt…

 

Cô liếc mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh đang nửa cụp mắt xuống, hàng lông mi dầy và dài, đen nhánh kia che đi ánh mắt anh, hoàn toàn không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.

 

Biểu hiện luôn thờ ơ của anh khiến cho ngay cả các chuyên gia tâm lý học cũng không nhìn ra được những tâm tư giấu kín trong lòng anh.

 

Cái gì mà dựa vào thần sắc để phân tích, phá án theo tiềm thức đó hoàn toàn không thể dùng được với anh.

 

Cũng may là qua không lâu lắm đoàn xe đã ngừng lại, hẳn là đã tới nhà rồi.

 

Cố Niệm Chi càng cảm thấy căng thẳng hơn, thậm chí cô còn đưa tay vuốt lại mái tóc dài của mình. Mọi người trong xe thoáng đưa mắt nhìn cô một cái, nhưng không ai nói gì.

 

Âm Thế Hùng mở cửa xe xuống trước, sau đó mở cửa xe cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng xoay người ra khỏi xe, sau đó hơi dịch người sang, đứng bên cạnh cửa xe.

 

Chờ khi Cố Niệm Chi ra, Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy tay cô để cho cô đứng ở bên cạnh mình.

 

Trước mặt hai người bọn họ là một tòa trang viên và đình viện rất tinh xảo, có tường trắng quây xung quanh, còn có một cánh cửa sắt nguy nga trấn giữ nơi ra vào.

 

Trên cửa sắt treo một cái đèn bằng sắt được thiết kế rất xinh xắn, chiếu vào tấm biển bằng gỗ đen trên bức tường trắng, hiện lên hai chữ cổ “Hoắc Trạch”.

 

Triệu Lương Trạch đi tới một chỗ trên tường nhập mật mã. Rất nhanh, cánh cửa sắt vang lên một tiếng rồi chậm rãi mở sang hai bên, trong cửa sắt truyền đến tiếng bước chân dồn dập và những tiếng kêu ngạc nhiên.

 

“Hoắc thiếu về sao?”

 

“Hoắc thiếu về sao?!”

 

“Anh họ cả về rồi!”

 

“Anh họ cả!”

 

Người tới quả thật không ít.

 

Đêm đã khuya, nhưng tòa đình viện này lại đèn đuốc sáng trưng, hẳn là đã biết trước Hoắc Thiệu Hằng sẽ về nhà cho nên mới đều ở đây chờ anh nhỉ?

 

Cố Niệm Chi cảm thấy chân mình mềm nhũn đến sắp không đứng nổi nữa rồi.

 

Ngay khi cửa sắt mở rộng, lúc người nhà họ Hoắc ào ào chạy ra nghênh đón bọn họ, Hoắc Thiệu Hằng đang đứng trước cổng chính bỗng khoan thai quay người, đi tới trước mặt Cố Niệm Chi, đưa tay sửa lại chiếc khăn quàng Hermes trên cổ cô.

 

Ngón tay của anh thon dài và ấm áp, như có như không chạm vào cái cổ lạnh buốt của cô. Hơi ấm trên đầu ngón tay anh khiến da thịt cô khẽ run rẩy, Cố Niệm Chi cảm thấy chân mình mềm hơn, nhịn không được mà vịn tay vào cánh tay anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô rồi cười ôn hòa, vỗ nhẹ vào vai cô, nói: “Không sao, cùng chú về nhà thôi.”

 

Người nhà họ Hoắc ra nghênh đón Hoắc Thiệu Hằng cũng không ngờ còn có cảnh tượng này nữa.

 

Dưới ánh đèn sáng ngời, một Hoắc Thiệu Hằng sừng sững như ngọc, cao lớn phóng khoáng đó lại đang chỉnh lại khăn quàng cổ cho một cô gái.

 

Người nhà họ Hoắc khó có thể tin được, không ngừng dụi dụi mắt mình, chỉ sợ vì thức đêm lâu nên xuất hiện ảo giác.

 

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại, ánh mắt anh nhìn lướt qua từng khuôn mặt người nhà họ Hoắc, khẽ gật đầu một cái rồi nắm tay Cố Niệm Chi đi vào trong cửa lớn.

 

Triệu Lương Trạch xách vali hành lý của Cố Niệm Chi đi theo phía sau bọn họ.

 

Ánh mắt Cố Niệm Chi đảo qua những người nhà họ Hoắc ra nghênh đón này, nhất thời không đoán được quan hệ của bọn họ với Hoắc Thiệu Hằng thế nào.

 

Cô trông thấy có một đôi vợ chồng trung niên và một đôi trai gái trẻ tuổi.

Bình Luận (0)
Comment