Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 318

Cố Niệm Chi gần như vừa khóc vừa tỉnh lại.

 

Vừa mở to đôi mắt buồn ngủ ʍônɠ lung, cô chợt trông thấy có một người mặc quần áo màu trắng đang ngồi bên giường nhìn mình.

 

Trong phòng vốn phải tối đen như mực, nhưng khi Cố Niệm Chi tỉnh lại, phát hiện ra có ánh sáng xuyên thấu từ màn cửa tới giống như còn có cả cơn gió lạnh thổi qua vậy.

 

Người đó ngồi sấp bóng, căn bản không nhìn thấy rõ mặt.

 

Một cơn gió lạnh lại thổi qua, toàn thân Cố Niệm Chi cứng ngắc như bị bóng đè vậy, không thể nào động đậy được.

 

Cô cố gắng trợn to đôi mắt, cố gắng thích ứng với những tia sáng trong căn phòng tối tăm, cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy tướng mạo của người đó.

 

Hóa ra là một người phụ nữ!

 

Lại còn là một người phụ nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta không nói nên lời.

 

Cố Niệm Chi luống cuống toát mồ hôi đầy đầu, ra sức muốn động đậy, nhưng vẫn không thể nào động đậy được.

 

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng có phải mình vẫn đang trong mơ hay không? Là mơ trong mơ sao, nghĩ rằng mình đã tỉnh nhưng thực ra vẫn chưa tỉnh.

 

Lúc này, người phụ nữ kia bỗng vươn tay ra, sờ lên mặt Cố Niệm Chi. Ngón tay của người đó lạnh như khối băng, vừa chạm tới hai gò má của Cố Niệm Chi đã khiến cô rùng mình một cái.

 

Cái rùng mình này khiến cho Cố Niệm Chi phát hiện ra mình có thể lên tiếng. Cô vô thức hét lên chói tai, “Có ai không? Chú Hoắc! Hoắc thiếu! Cứu cháu với!”

 

Cô không biết tiếng của cô có thể truyền đi được hay không, nhưng lúc này, cô chỉ có thể hét lên, không làm được gì khác.

 

Người phụ nữ kia giống như bị giật mình hoảng sợ vậy, vội vàng đứng vụt dậy.

 

Nhờ vào ánh sáng ʍônɠ lung hắt vào từ tấm màn được xốc lên kia, Cố Niệm Chi trông thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc áo choàng bằng nhung màu trắng, đi chân đất, cứ như vậy rời khỏi giường cô, chạy về phía cửa sổ sát đất kia.

 

Đèn đường bên ngoài cửa sổ đột nhiên tắt ngóm, cả trong và ngoài phòng đều tối om.

 

Lúc này, Cố Niệm Chi nhận ra mình đã có thể cử động, cô vội vàng hấp tấp vùng dậy, vừa nghẹn ngào gọi “chú Hoắc” vừa xông ra ngoài.

 

Cô hoàn toàn không dám nhìn xem phía ngoài cửa sổ sát đất kia có chuyện gì xảy ra, cô chỉ muốn rời khỏi phòng ngủ này, trốn bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng ngay lập tức.

 

“Hoắc thiếu! Chú Hoắc! Chú ở đâu?!”

 

Cố Niệm Chi mở cửa phòng ngủ, lao ra khỏi bộ phòng khép kín, vừa chạy vừa kêu ầm lên, chạy ra ngoài phòng khách lớn.

 

“Có chuyện gì thế?”

 

“Sao thế?”

 

Lính cảnh vệ gác đêm lập tức ôm súng ống vọt vào, bật đèn lên, nâng súng ngắm thẳng về phía Cố Niệm Chi.

 

Một mình Cố Niệm Chi đứng trong phòng khách, cũng đi chân đất, chỉ mặc một bộ váy ngủ suông màu hồng bằng vải cotton Ai Cập, khóc đến nỗi mặt đầm đìa nước mắt. Mái tóc dài của cô xõa tung sau lưng, gương mặt trắng muốt dưới ánh đèn giống như là bông hoa ngọc lan trắng tỏa ra những ánh sáng hồng vậy.

 

Đám lính cảnh vệ thấy là người mà Hoắc Thiệu Hằng dẫn về thì thở dài một hơi nhưng không hạ súng xuống, chỉ hỏi Cố Niệm Chi, “Cô Cố, có chuyện gì vậy?”

 

“Có người, có người chạy tới phòng ngủ của tôi.”

 

Cố Niệm Chi thút tha thút thít nói, đã lâu rồi cô không sợ hãi đến thế này. Hôm nay, cô đã vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ, lại còn phải nhận lấy sự kinh hãi tột độ thế này, kể cả người có làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi.

 

Hoắc Gia Lan là người đầu tiên chạy từ trên tầng xuống. Thấy Cố Niệm Chi đứng lẻ loi một mình trong phòng khách lớn, lại bị mấy người lính cảnh vệ chĩa súng vào, cô ta vội vàng nói, “Ôi ôi! Các anh thu súng lại đi!”

 

Lính cảnh vệ không nhúc nhích, không hề nghe cô ta.

 

Hoắc Gia Lan có chút xấu hổ, quay lại trông thấy Hoắc Quan Thần đã tới liền nói ngay, “Chú Hai, chú bảo bọn họ hạ súng xuống đi!”

Bình Luận (0)
Comment