Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 321

Chương 321:

 

Vén một góc của rèm cửa lên, Hoắc Thiệu Hằng đỡ tay nắm cửa sổ, đẩy nhẹ một cái, cửa sổ sát đất hé ra một kẽ hở. Gió lạnh mang theo những bông tuyết lập tức bay vào trong phòng ngủ.

 

“Cửa sổ không khóa.”

 

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn lính công vụ: “Hôm nay ai dọn phòng này?”

 

Mấy lính công vụ kia lắc đầu: “Báo cáo Thủ trưởng, việc lau dọn cửa là của người giúp việc, chúng tôi không làm việc này.”

 

Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của hai người trong quân đội nhà họ Hoắc, là ông cụ Hoắc – Hoắc Học Nông, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng đã về hưu và con trai của ông, Hoắc Quan Thần, hiện đang là Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc phòng. Ngay cả thức ăn bình thường của hai người này cũng đều do lính công vụ chuẩn bị, không ăn cùng những người khác trong nhà họ Hoắc.

 

Bây giờ Hoắc Thiệu Hằng trở lại rồi, đương nhiên có thêm một người mà lính công vụ cần phục vụ.

 

Cố Niệm Chi không phải người trong quân đội nên chuyện của cô là do người giúp việc trong nhà họ Hoắc xử lý.

 

Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhớ dọc ven đường của vườn hoa nhỏ và vườn hoa lớn ngoài kia có một dãy cột đèn sắt kiểu nghệ thuật, buổi tối cũng sáng như ban ngày. Vì vậy, rèm cửa sổ trong phòng ở Hoắc trạch cũng phải có khả năng chắn sáng cực kỳ tốt. Nhưng hiện giờ, đèn đường bên ngoài lại tắt ngóm, chuyện này không hề bình thường chút nào.

 

“Sao ngoài đường lại không có đèn?”

 

Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ kéo cửa sổ lại rồi khóa kín, sau đó buông rèm xuống và quay đầu nhìn mấy người lính công vụ kia.

 

Mặt người đội trưởng đội lính công vụ bỗng trắng bệch, anh ta không hề chú ý đến chuyện này.

 

Bộ phòng khép kín nhỏ mà Cố Niệm Chi đang ở cũng có thể xem như một góc bị bỏ trống từ rất lâu trong Hoắc trạch, mười mấy năm nay chưa từng có ai vào ở.

 

Lần này, vì Hoắc Thiệu Hằng phái người gọi về báo rằng sẽ về nhà đón năm mới nên nhà họ Hoắc mới vội vàng sắp xếp như vậy.

 

Đèn đường bên ngoài căn phòng này cũng không phải nằm trong vị trí quan trọng gì, vì vậy chuyện sáng hay không cũng chẳng cần chú ý gì lắm.

 

Nhưng hôm nay không còn giống vậy nữa.

 

“Thủ trưởng, ý của ngài là có người đi vào từ cửa sổ sát đất này sao?” Đội trưởng đội lính công vụ cuống cuồng chào điều lệnh: “Tôi đi tìm người tới sửa đèn đường.”

 

Hoắc Thiệu Hằng phất tay, dáng vẻ như không muốn truy cứu nữa: “Ngày mai rồi sửa sau! Cửa này cứ khóa lại đã, không cho bất kỳ ai đến gần.”

 

“Rõ, thưa Thủ trưởng.”

 

Hoắc Thiệu Hằng bước tới bên cạnh Cố Niệm Chi: “Sắp xếp đồ đạc đi rồi qua chỗ chú ở!”

 

Cố Niệm Chi mong mà không được ấy chứ. Cô vội vàng vọt vào trong phòng tắm lấy vật dụng cá nhân bỏ vào trong vali rồi kéo nó bước ra ngoài theo Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng đi được vài bước, nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt của cô và tiếng kéo vali lộc cộc trên sàn nhà, bèn xoay người đón lấy vali hành lý từ tay cô, một tay khác nắm tay cô rồi kéo cô vào trong phòng của mình.

 

Cửa phòng vang lên “ầm” một tiếng rồi đóng chặt lại, đương nhiên mấy người lính công vụ không đi vào theo.

 

Bọn họ thảo luận với nhau một lúc rồi phân công mấy người tới gác cửa phòng ngủ mà Cố Niệm Chi vừa ở, không cho bất kỳ ai đến gần.

 

***

 

Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng vào trong bộ phòng khép kín, lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh.

 

Vừa nãy cô được Hoắc Thiệu Hằng bế vào rồi đi thẳng tới phòng ngủ của anh, chưa kịp quan sát kĩ cái gì cả.

 

“Nhìn gì nữa, không đi ngủ đi?”

 

Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào trong phòng ngủ của anh: “Cháu ngủ trong đó, chú ngủ ở phòng ngủ phụ.”

 

Trong bộ phòng khép kín của anh có ba phòng ngủ, hai phòng khách. Phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, hai phòng ngủ phụ có chung một phòng tắm, một phòng sinh hoạt rộng rãi được thiết kế thành phòng khách, còn có một phòng sách đầy đủ tiện nghi.

 

Cố Niệm Chi không chịu, cứ cúi đầu đi theo sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói: “Chú Hoắc, chú tin cháu thật sao?”

 

“Ừ, ngủ trước đi, có chuyện gì thì mai nói!”

 

Bình Luận (0)
Comment