Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 327

Rất ít khi Cố Niệm Chi nhìn thấy tư thế nghiêm trang như chuẩn bị đón địch đó của Hoắc Thiệu Hằng, cô lại nghiêng đầu nhìn sang Tống Cẩm Ninh.

 

Tống Cẩm Ninh thấy trong phòng chỉ có mình Cố Niệm Chi chú ý đến bà, bèn vội vàng nhìn cô với vẻ như cầu xin giúp đỡ.

 

Cố Niệm Chi không hề xa lạ gì với kiểu tâm trạng và vẻ mặt không thể thích ứng nổi này.

 

Năm xưa, vào giai đoạn khó khăn nhất khi vừa may mắn thoát khỏi vụ tai nạn xe cộ đó, cô thường xuyên nhìn thấy vẻ khủng hoảng như vậy trên gương mặt mình ở trong gương, giống như không hề liên quan gì đến thế giới này ấy.

 

Cô vô thức nắm bàn tay Tống Cẩm Ninh siết nhẹ rồi quay đầu nhìn về phía Hoắc Gia Lan, giọng nói rất nhẹ nhàng, hỏi: “Chị Lan ơi, cô Hoắc bị bệnh gì à? Em thấy cô ấy cũng không bị sốt mà?”

 

Trong suy nghĩ của Cố Niệm Chi, đại khái chỉ có bị sốt thì mới gọi là “bị bệnh”…

 

Hoắc Gia Lan ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Cố Niệm Chi một lúc mới lắc đầu nói: “Không bị sốt nhưng đúng là thím ấy bị bệnh thật mà.”

 

“Thật sao?” Cố Niệm Chi càng cảm thông với Tống Cẩm Ninh hơn: “Bệnh gì vậy ạ?”

 

“… Tôi không bị bệnh.” Lúc này, Tống Cẩm Ninh lại lầm bầm nói nhỏ với vẻ không đồng ý: “Tôi không bị bệnh.” Bà nhìn về phía Cố Niệm Chi, nhấn mạnh thêm lần nữa, nước mắt trong đôi mắt cũng sắp rơi xuống rồi nhưng bà vẫn kiên định cho rằng bản thân không bị bệnh gì cả.

 

“Vâng, cháu tin cô.”

 

Cố Niệm Chi lại nắm tay bà ấy, cảm thấy có lẽ chỉ có mình cô không hiểu chuyện này. Mọi người trong phòng ăn đều không nói gì thì có lẽ bà ấy bị bệnh thật. Nhưng nhìn dáng vẻ của người phụ nữ này, quả thật Cố Niệm Chi không thể nghĩ ra nổi, bị bệnh gì mà lại như thế này.

 

Tống Cẩm Ninh nói chuyện rất mạch lạc, rõ ràng, lại biết đường, cũng có thể giao tiếp với người khác, nếu như nói bà bị bệnh tâm thần thì cũng không thể làm được những chuyện đó.

 

Cố Niệm Chi đã từng xem Trần Liệt làm bác sĩ tâm lý nghiệp dư, cũng vì thế nên đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học, càng không xa lạ gì với những phán đoán và chẩn đoán chính xác về bệnh tâm thần.

 

“Cô thật sự tin tôi ư?” Tống Cẩm Ninh khá kϊƈɦ động: “Cô tin tôi thật ư?”

 

Cố Niệm Chi còn chưa nói gì thì đột nhiên Hoắc Gia Lan lại hỏi: “Thím Hai, năm nay thím bao nhiêu tuổi?”

 

“Mười tám, tôi mười tám tuổi, sao vậy?” Tống Cẩm Ninh khó hiểu nhìn Hoắc Gia Lan: “Không phải cô đã hỏi tôi rất nhiều lần rồi sao?”

 

Hoắc Gia Lan khoanh tay nhìn về phía Cố Niệm Chi, hất cằm lên nói: “Em thấy rồi chứ?… Đây là bệnh của thím ấy.”

 

“Em vẫn không hiểu lắm.” Cố Niệm Chi bình thản lắc đầu: “Có thể giải thích thêm chút không ạ?”

 

“… Thím Hai của chị cho rằng bản thân thím ấy chỉ mới mười tám tuổi, đã mười mấy năm trôi qua nhưng vẫn không thay đổi. Thật ra, thím Hai của chị đã gần năm mươi tuổi rồi.”

 

Hoắc Gia Lan không ngờ Cố Niệm Chi lại cứng đầu như vậy, còn cảm thấy cô hơi nhiều chuyện quá rồi. Cô ta cau mày nhưng vẫn giải thích một chút về bệnh của Tống Cẩm Ninh.

 

Trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc thế này, cô ta không nói ra câu “bệnh tâm thần” là đã nể mặt Hoắc Thiệu Hằng lắm rồi. Nhưng theo cách nói đó của cô ta, cộng thêm với dáng vẻ hiện tại của Tống Cẩm Ninh, Cố Niệm Chi cũng không phải kẻ ngốc, chắc là hiểu ý cô ta rồi chứ?

 

Thì ra bà ấy thật sự đã năm mươi tuổi rồi, vậy thì chắc chắn bà ấy chính là mẹ ruột của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cố Niệm Chi khẽ mỉm cười, nói với Hoắc Gia Lan: “Cô nói thật sao?… Nếu đây là bệnh thật thì phụ nữ của cả thế giới này đều bị thần kinh hết mất rồi!”

 

“… Ý cô là sao?”

 

Lần này lại đến lượt Hoắc Gia Lan không hiểu. Rõ ràng cô ta đã nói rất rõ rồi, sao Cố Niệm Chi này lại vẫn không chịu hiểu vậy chứ?

 

Nhiều năm nay nhà họ Hoắc vẫn giấu kín Tống Cẩm Ninh, thuê chuyên gia về chăm sóc bà, tất cả chỉ vì không muốn bà đi ra ngoài làm mất mặt mọi người…

 

“Chuyện này mà chị cũng không hiểu ư?” Cố Niệm Chi kéo luôn bàn tay của Tống Cẩm Ninh đang nằm trên tay Hoắc Gia Lan ra, cười khúc khích nói: “Chẳng lẽ không phải tuyệt đại đa số phụ nữ đều cho rằng bản thân vẫn mãi ở tuổi mười tám sao? Chỉ là hầu hết những người đó đều không hề nói ra mà thôi.”

 

Cố Niệm Chi nắm tay Tống Cẩm Ninh, cười nói tiếp: “Em và chị cũng thế, đều hy vọng bản thân mãi mãi ở tuổi mười tám cả. Đừng sợ, cháu và cô đều bị bệnh mà!”

 

Vẻ bất an trên gương mặt Tống Cẩm Ninh bỗng chốc được hóa giải, sau đó lại thấy rất uất ức: “Thật sao? Cô cũng mười tám tuổi ư? Tốt quá rồi, ngày nào tôi cũng nói rất nhiều lần, nhưng họ đều không tin, còn bảo tôi bị bệnh nữa!” Nói xong, vành mắt của bà đỏ ửng lên.

Bình Luận (0)
Comment