Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 333

Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt mơ màng của cô, chầm chậm cất bao thuốc lá vào trong túi quần, rồi hỏi: “Cháu đang nhìn bao thuốc lá à?”

 

“Vâng.” Cố Niệm Chi vội vàng gật đầu, mượn một cái cớ vụng về nhất trần đời: “Cũng khá muộn rồi, cháu phải đi ngủ đây, chú Hoắc…” Cô nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “Hôm nay chú ngủ ở đâu ạ?”

 

“Phòng ngủ phụ.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

 

Lần này, Cố Niệm Chi không còn lý do gì để giữ anh ở lại phòng ngủ chính được nữa, haiz…

 

Có điều, sau khi thay áo thun của Hoắc Thiệu Hằng làm áo ngủ, Cố Niệm Chi cũng thỏa mãn lắm rồi. Ban đêm, cô đắp chiếc chăn lông ngỗng trắng ấm áp, ngủ rất ngon lành.

 

Một đêm không mộng mị, bảy giờ sáng hôm sau cô đã tỉnh dậy.

 

Sau khi rửa mặt xong, cô mở cửa phòng ngủ ra thì thấy quả nhiên Hoắc Thiệu Hằng đã thức dậy rồi. Anh ăn mặc rất chỉnh tề, đứng trước giá sách của phòng sách, lật xem một bộ tài liệu. Cửa phòng sách mở rộng, vừa khéo đối diện với cửa của phòng ngủ chính.

 

Ngày hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng vẫn mặc thường phục, quần dài lông cừu đặc chế màu xám đậm, đường may thẳng tắp như có cọc tiêu bên cạnh vậy. Eo anh đeo thắt lưng da quân dụng màu nâu đậm, áo sơ mi lông cừu mỏng màu tím được sơ vin gọn gàng. Trong mắt Cố Niệm Chi, bóng lưng vạm vỡ kia lại giống như một chữ V ngược làm cho cô mất hồn mất vía vậy.

 

Cố Niệm Chi còn chưa kịp ngắm cho no mắt, Hoắc Thiệu Hằng đã quay người lại. Thấy cô đứng ở cửa phòng ngủ chính, anh khẽ gật đầu, nói: “Dậy rồi à? Đi ăn bữa sáng thôi, rồi lên tầng ba.”

 

Tống Cẩm Ninh, mẹ của anh, ở trên tầng ba.

 

Cố Niệm Chi cất giấu tâm trạng đang bay phấp phới của mình đi, nở một nụ cười thật tươi với Hoắc Thiệu Hằng: “Chú đi cùng cháu chứ ạ?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút rồi cất tài liệu lại vị trí cũ, đi ra khỏi phòng sách, tiện tay đóng cửa lại rồi đi cùng cô ra bên ngoài.

 

Bọn họ vừa đi ra đã nhìn thấy Hoắc Gia Lan đang nói chuyện cùng với lính công vụ gác cửa.

 

“Chị Lan, chào buổi sáng.”

 

Cố Niệm Chi ngoan ngoãn chào hỏi.

 

Hoắc Gia Lan ngước mắt thấy Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi cùng ra ngoài thì lập tức cười tươi rói: “Em Cố dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa đi?” Rồi lại nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Chào anh họ.”

 

“Chào buổi sáng.” Tâm trạng của Hoắc Thiệu Hằng có vẻ không tệ: “Đã làm xong bữa sáng chưa?”

 

“Rồi ạ, trong phòng ăn ấy.” Hoắc Gia Lan nói rồi quay người đi cùng với Hoắc Thiệu Hằng: “Anh họ cả, lần này anh ở nhà mấy ngày? Vừa rồi ông và chú Hai còn bàn với nhau là mấy năm rồi anh không trở về, năm nay mới về nhà ăn tết, có muốn mời mấy người bạn thân đến nhà chúc mừng năm mới không?”

 

Cố Niệm Chi đi phía sau hai người họ, không dám ngang nhiên nhìn đông nhìn tây, nhưng khi đi ngang qua hành lang nơi cô gặp Tống Cẩm Ninh hôm qua thì cô vẫn không nhịn được mà liếc về phía cửa sổ cuối con đường một cái… thế nhưng hôm nay lại chẳng có ai ở nơi đó cả.

 

“Đi đường thì phải nhìn dưới chân, nhìn ngó lung tung làm gì?”

 

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng đi ở phía trước với Hoắc Gia Lan, nhưng khóe mắt của anh vẫn không rời khỏi Cố Niệm Chi.

 

Anh quay đầu thúc giục một tiếng, Cố Niệm Chi vội vàng ngẩng đầu bước theo, cười nói: “Nhà của chú Hoắc rộng quá, cháu sợ lạc đường cho nên đang cố nhớ đường.”

 

Hoắc Gia Lan mỉm cười: “Không phải nhớ đâu, nếu như sợ lạc đường thì tìm người giúp việc dẫn đường cho là được.”

 

“Như vậy phiền phức quá ạ!” Cố Niệm Chi cười lắc đầu: “Em vẫn tự làm được mấy chuyện lặt vặt này.”

 

“Không phiền gì cả…” Hoắc Gia Lan cười khẽ: “Trong nhà rất nhiều người giúp việc, em mà không sai họ làm việc thì họ cũng nhàn quá.”

 

Cố Niệm Chi cười theo, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

 

Ba người đi vào phòng ăn, ngồi xuống, bữa sáng đã được bày lên bàn.

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn ăn bữa ăn dinh dưỡng nhiều năng lượng, nhiều chất béo và nhiều lòng trắng trứng, còn trước mặt Cố Niệm Chi thì là mấy miếng bánh mì nướng, trứng tráng và sữa bò.

 

Cô không thích ăn bữa sáng kiểu Tây thế này lắm, hơn nữa, lượng vận động của cô cũng không lớn bằng Hoắc Thiệu Hằng, cho nên cô ăn rất ít, chỉ ăn một lát bánh mì và một cốc sữa mà thôi.

 

Hoắc Gia Lan thấy vậy thì mỉm cười, chỉ về phía đĩa thức ăn của cô nói: “Không ngon à? Hay không hợp khẩu vị?”

Bình Luận (0)
Comment