Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 337

“Ơ? Sao cả hai người đã đi xuống rồi?” Hoắc Gia Lan ngẩng đầu chào hỏi cả hai: “Gặp cô Tống rồi ạ?”

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, nói: “Làm phiền!”

 

Cố Niệm Chi đi ở phía sau, che đi đôi má đã đỏ lên của mình, lén lút lườm Hoắc Thiệu Hằng một cái rồi thò đầu từ sau lưng anh ra hỏi: “Chị Lan, sao chị lại gọi bác Hoắc là cô Tống thế ạ?”

 

Mặc dù Tống Cẩm Ninh họ Tống, thế nhưng bà đã gả vào nhà họ Hoắc rồi thì phải gọi là “cô Hoắc” mới đúng chứ!

 

Tuy hiện giờ phụ nữ của Đế quốc Hoa Hạ cưới xong cũng không đổi họ thành họ của chồng, nhưng bình thường sau khi lấy chồng, mọi người đều sẽ gọi theo họ chồng để phân biệt với phụ nữ độc thân và phụ nữ đã có chồng.

 

Ngày hôm qua, Cố Niệm Chi đã nhạy cảm phát hiện ra, chỉ có mình cô gọi Tống Cẩm Ninh là “bác Hoắc”, còn những người khác, bao gồm cả người hầu đều gọi Tống Cẩm Ninh là “bà Tống” hoặc “cô Tống “.

 

Đôi mắt hạt dẻ sáng ngời của Hoắc Gia Lan khẽ chớp vài cái đầy hứng thú, nhìn Hoắc Thiệu Hằng rồi cười nói: “Anh họ cả, anh còn chưa nói cho em Cố biết sao?”

 

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng đút trong túi quần, liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi: “Chú ra ngoài hút thuốc.” Nói xong, anh nhanh chân đi thẳng xuống dưới, không có ý định giải thích gì cả.

 

Đôi mắt to ướt át mơ màng của Cố Niệm Chi nhìn về phía bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng, rồi lại nhìn về phía Hoắc Gia Lan đang cười bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà em không biết ạ?”

 

“Chờ chính anh họ nói với em sẽ tốt hơn.”

 

Hoắc Gia Lan vỗ vỗ vai của cô, mỉm cười theo bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng rồi nhã nhặn thả bước lên tầng trên.

 

Cố Niệm Chi quay đầu nhìn những đường cong xinh đẹp của Hoắc Gia Lan, trong lòng hâm mộ thở dài một hơi, thầm nghĩ, muốn có được kiểu eo như thế này, chân như thế này, ʍônɠ như thế này thì mình phải thật chăm chỉ tập luyện mới được.

 

Ngay cả lúc ở nhà, Hoắc Gia Lan cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Hôm nay, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu hồng tím, may viền lông cáo trắng như tuyết, phô bày trọn vẹn những đường cong trên cơ thể của cô.

 

Khi đi cầu thang bộ, Cố Niệm Chi cảm thấy eo của cô ấy đã uốn éo rất nhẹ nhàng mềm dẻo, cứ như sắp vặn thành hình số tám vậy.

 

Đương nhiên, điều đó cũng không phải do Hoắc Gia Lan cố ý mà bởi vì dáng người nảy nở tuyệt đẹp của cô ấy, cộng thêm với bộ sườn xám ôm chặt kia, khi lên cầu thang nhất định phải uốn éo như vậy, không thể làm khác được.

 

Cố Niệm Chi nhìn không chớp mắt, thật sự rất muốn học được phong cách quyến rũ mà không quá lộ liễu này.

 

Dù sao, cô cũng vẫn còn là một đứa trẻ mà…

 

Cố Niệm Chi lặng lẽ thở dài, đi xuống lầu rồi vẫn không ngừng quay đầu nhìn lén phong thái đi lên của Hoắc Gia Lan.

 

Tới khi không còn nhìn thấy nữa thì cô mới hậm hực quay đầu đi, vừa ngước mắt đã thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đút một tay vào túi quần, tay còn lại thì cầm điếu thuốc, tựa vào lan can tầng dưới cùng để đợi cô.

 

“Nhìn cái gì mà mê mẩn thế? Cháu không sợ lúc đi xuống trượt chân ngã chổng vó à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa bàn tay đang đút túi quần ra về phía cô.

 

Cố Niệm Chi nắm lấy tay anh rồi nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay kia: “Chú Hoắc, chú định hút thuốc trong phòng ạ?”

 

“Cháu đi thay quần áo trước đi, chờ chú hút hết điếu này đã.”

 

Hoắc Thiệu Hằng buông tay cô ra, đi về phía cửa phòng.

 

Cố Niệm Chi trở về phòng thay quần áo, mặc áo khoác Duffle của Burberry, đeo ba lô của Muberry rồi đi ra ngoài.

 

Vừa ra tới cửa, cô đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đi từ trong phòng ngủ bên cạnh ra, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh tím than, bên ngoài khoác áo da hơi dài màu đen. Không phải kiểu áo jacket mà là loại áo vest thoải mái, hơi bó eo, cũng khá giống với trang phục của thợ săn, nhưng không rườm rà như trang phục thợ săn. Nhìn nó nhẹ nhàng hơn áo khoác ngoài, nhưng lại dầy dặn ấm áp hơn áo vest lông cừu.

 

Chiếc áo đó khoác trên người Hoắc Thiệu Hằng làm nổi bật đôi chân dài và bờ vai rộng của anh, càng làm cho anh tăng thêm khí thế, giống như từ trên tạp chí thời trang cấp thế giới bước ra vậy, thế nhưng những người mẫu nam kia, làm sao có thể đẹp được bằng nửa Hoắc Thiệu Hằng chứ?

 

Cố Niệm Chi nhìn mà mê mẩn.

 

Bình Luận (0)
Comment