Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu không rõ ràng như vậy thì ít nhất họ cũng khẳng định được hai điều.
Thứ nhất, quan hệ của cô gái nhỏ này với Hoắc Thiệu Hằng không phải bình thường, dù không mang họ Hoắc nhưng Hoắc thiếu cũng đã dùng chữ “trong nhà tôi” để nói về cô.
Thứ hai, Hoắc thiếu rất xem trọng cô gái nhỏ này, hơn nữa còn rất có ý bảo vệ cô. Cứ nhìn vào việc anh còn chẳng nói tên cô ấy ra mà chỉ nói họ Cố là đã đủ hiểu bảo vệ nghiêm ngặt thế nào rồi.
Nhưng dù trong lòng họ hiểu được hai điều đó thì cũng chẳng ai ăn no rửng mỡ mà đi hỏi lại Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu anh đã giới thiệu thân phận Cố Niệm Chi qua loa như vậy thì họ cứ vờ như không biết đi. Tất cả đều tươi cười ngồi vào bàn tròn làm từ gỗ tử đàn có khảm xà cừ.
Vốn mọi người nên ngồi một nam một nữ đan xen nhau, nhưng vì Tiết Tịnh Giang không mang theo cô nàng nào cả, thân phận của Cố Niệm Chi lại không rõ ràng nên mọi người cố tình đổi vị trí ngồi.
Vì Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở vị trí đầu tiên, bên phải anh là Cố Niệm Chi, bên trái là Tiết Tịnh Giang, vị trí bên cạnh Cố Niệm Chi đã bị Quách Huệ Ninh cướp mất. Hai cô gái ngồi cạnh nhau chắc chắn sẽ tốt hơn là một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh Cố Niệm Chi.
Thấy mọi người sắp xếp chỗ ngồi như vậy, Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhìn nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
“Hôm nay đón gió tẩy trần cho Hoắc thiếu, đúng lúc Cửu Lâu Phong Nguyệt của chúng tôi có chuẩn bị món Phật nhảy tường mừng đón Giáng sinh. Người bình thường thì phải đặt trước nửa năm đấy, nhưng lần này vì sự trở lại của Hoắc thiếu, tôi sẽ phá lệ, mời mọi người thưởng thức!” Tiết Tịnh Giang mỉm cười chỉ món ăn đang bốc hơi nghi ngút trong chiếc âu tròn kiểu cổ: “Món này được phòng bếp hầm suốt một ngày một đêm đấy, mọi người nếm thử đi!”
“Phật nhảy tường tổng cộng có hơn mười loại nguyên liệu nấu ăn, theo thứ tự là hải sâm, bào ngư, vi cá, ngao khô, môi cá, yếm ba ba, gân nai, trứng chim bồ câu, lưỡi vịt, bong bóng cá, hoa giao, cồi ngao, chim bồ câu, xương sườn, trai, chân giò hun khói, dạ dày heo, đùi dê, móng, gân, nấm đông cô, măng mùa đông, vân vân. Sau đó chiên, xào, hầm, rán riêng các nguyên liệu ra rồi xếp những nguyên liệu này thành từng tầng trên một vò rượu Thiệu Hưng, thêm nước dùng và rượu gia vị, dùng lá sen bịt kín miệng vò rồi hầm trên lửa. Hội quán chúng tôi đã dùng lửa cháy từ gỗ Bạch Yên để hầm từ từ, hầm suốt một ngày một đêm mới được món Phật nhảy tường nồng đậm tươi ngon lại đầy đủ dinh dưỡng thế này!” Tiết Tịnh Giang đắc ý giới thiệu với mọi người món ăn nổi tiếng trong hội quán của anh ta.
Sau khi anh ta nói xong, nhân viên phục vụ mới bước đến mở cái nắp bằng lá sen kia ra.
Một mùi hương thơm nồng thuần khiết của món ăn bỗng ngập tràn trong phòng bao.
“Nào, nào, nào, mọi người ăn thử xem!”
Tiết Tịnh Giang cầm một cái thìa lên bảo mọi người cùng ăn.
Tuy rằng sáng nay Cố Niệm Chi đã ăn rất no rồi nhưng lúc này cũng không kìm được mà muốn ăn thêm.
Cô liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đưa bát của cô cho Tiết Tịnh Giang.
Tiết Tịnh Giang vội nói: “Chén đầu tiên không ngon lắm, để tôi ăn trước. Phần ngon là bên dưới, đó gọi là tinh hoa lắng đọng.”
Hồng Tử Kỳ nghe vậy thì cười mắng: “Được đó, cái tên ngốc họ Tiết kia! Giờ lấy lòng Tiểu Cố ghê nhỉ, gì cũng nói thật! Năm trước, tôi đến ăn món Phật nhảy tường này của chỗ cậu, cậu lại nói bát đầu tiên là ngon nhất khiến cho tôi lần nào cũng sẽ ăn bát đầu tiên! Thì ra là cậu vẫn luôn lừa tôi!”
Tiết Tĩnh Giang cười ha ha: “Nom cái tính tình của cậu kìa! Không lừa cậu thì lừa ai hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng chỉ xứng đáng ăn phần da mỡ nổi lên bên trên thôi nhé!”
Bạch Thiên Quần cũng không nhịn được cười, liếc mắt ra hiệu cho Thôi Bách Phi. Hai người cầm một chai Mao Đài ba mươi năm đến mời Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, bao nhiêu năm không gặp, nhớ cậu quá đi mất! Chai Mao Đài này là anh em cố tình giữ lại cho cậu đấy! Lúc đầu, khi họ vừa cất chai Mao Đài này thì nó cũng chỉ mới được hai mươi năm thôi, chớp mắt một cái đã đến ba mươi năm rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, nâng ly lên: “Vậy tôi cạn trước!”
Anh uống một hơi cạn sạch, mùi hương thuần khiết và hơi nóng của Mao Đài tản ra khắp người anh, Cố Niệm Chi vừa ngửi thấy đã say.
Cô khẽ mím môi, lặng lẽ nhìn chai rượu Mao Đài kia.
Cô lớn đến chừng này rồi nhưng chưa từng uống rượu thật bao giờ.
Bạch Thiên Quần và Thôi Bách Phi thấy Hoắc Thiệu Hằng uống trước cũng vội vàng uống hết ly của mình với anh.
Hết một tuần rượu, Tiết Tịnh Giang cũng đã múc đầy món Phật nhảy tường vào trong bát nhỏ trước mặt mọi người.
Trong bát của Cố Niệm Chi đầy những gì tinh túy nhất.