Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 344

“Ồ? Em mới mười tám tuổi mà đã tốt nghiệp Đại học á?” Chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên vừa mừng vừa sợ. Đây đúng là cô gái vừa có nhan sắc vừa có tài, lại có gia thế còn gì! Hai người vội vàng ngồi sang bên cạnh Cố Niệm Chi, một trái một phải hỏi han cô đủ điều, cảm thấy rất thú vị.

 

Thậm chí, Tiết Hân Nhiên còn hỏi cô ngay: “Em là người thân của nhà họ Hoắc à? Có bạn trai chưa? Em trai chị năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp ngành Kinh tế của Đại học B, hôm khác chị giới thiệu cho hai người làm quen với nhau nhé!”

 

Giọng nói của Tiết Hân Nhiên trong trẻo dễ nghe, đặc biệt nổi bật lên trong bữa tiệc linh đình, huyên náo này.

 

Cố Niệm Chi cứ cảm thấy sau khi Tiết Hân Nhiên nói lời này thì cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại.

 

Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác của cô thôi, bởi vì rất nhanh sau đó cô lại nghe thấy tiếng cụng ly, còn có tiếng Quách Huệ Ninh đang hí hoáy máy karaoke ở bên cạnh nữa.

 

Chị Thôi nhỏ ngồi phía bên kia của cô cười híp mắt đẩy cô một cái: “Đúng vậy, Tiểu Cố, em có bạn trai chưa? Nếu chưa có, chị cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi, đẹp trai đấy nhé!” Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt với cô.

 

Dường như phụ nữ đều thích làm mai cho người khác thì phải…

 

Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, cũng hơi bối rối, ấp úng nói: “Dạ? Bạn trai ấy ạ… Chuyện đó…”

 

Nhớ lại lúc còn ở trường, Mai Hạ Văn muốn theo đuổi cô ở trường, Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh lý trí nói với cô rằng, anh không có ý kiến gì về việc cô quen với người bạn trai như thế nào.

 

Khi đó, cô không hiểu tại sao nghe lời anh nói xong, tâm trạng của mình lại trùng xuống như thế. Bây giờ cô hiểu rồi, thế nhưng loại tâm sự này cô lại không thể nói với bất kỳ ai.

 

Hôm nay cô còn biết, cho dù anh có ý kiến hay không, cô cũng không thể thích được người đàn ông nào khác nữa.

 

“Em nói đi! Tại sao không nói? Chuyện này có gì mà xấu hổ chứ?” Tiết Hân Nhiên lắc lắc cánh tay cô, buồn cười nói: “Không phải em đã tốt nghiệp đại học rồi à? Nếu có bạn trai cũng không có gì kỳ quái, em cũng đừng cảm thấy gánh nặng gì cả, bọn chị không ép em đâu.”

 

Lúc này, Cố Niệm Chi mới hít sâu một hơi, thẳng eo chậm rãi thở ra, trên mặt hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Em không có bạn trai…”

 

“Vậy thì tốt quá!” Tiết Hân Nhiên vỗ tay đến bốp một cái vang lừng: “Di động của em đâu? Để chị lưu số di động của em trai chị cho em, nó là…”

 

Tiết Hân Nhiên còn chưa nói xong, Cố Niệm Chi đã cười ngắt lời cô: “Nhưng có người em thích rồi!”

 

Tuy giọng nói của cô rất nhỏ rất nhẹ, nhưng vẫn xuyên qua khe hở bình phong, truyền tới tai Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi ở sau tấm bình phong.

 

Tay anh hơi khựng lại một chút rồi mới tiếp tục cạn ly với Bạch Thiên Quần, Hồng Tử Kỳ.

 

“Hay lắm! Tửu lượng của Hoắc thiếu không kém gì năm xưa! Thậm chí còn tốt hơn ngày trước ấy chứ!”

 

Tiết Tịnh Giang cười ha ha, lại rót cho anh một ly đầy.

 

“Em đã có người mình thích á?” Chị Thôi nhỏ nghe cũng thấy rất tò mò: “Nhưng em nói em còn chưa có bạn trai mà, chẳng lẽ em thích thầm anh ta à?”

 

“Thích thầm ư? Bây giờ mà vẫn còn có người thích thầm nữa à?” Quách Huệ Ninh ngồi trên đài karaoke quay đầu mỉm cười: “Thích ai đi bày tỏ ngay đi. Chẳng lẽ còn có người có thể từ chối một cô gái như em sao?”

 

Cố Niệm Chi chỉ cười không nói, hơi hối hận vì mình đã nói thật lòng với những người mới quen này.

 

Cô có bạn trai hay không, có người mình thích hay không thì có liên quan gì với bọn họ chứ.

 

Chỉ là cô không kiềm chế được ham muốn bày tỏ trong lòng, mượn cơ hội nói cho người kia nghe thôi. Nhưng như dự đoán của cô, người kia hoàn toàn không có phản ứng gì cả. Cô thích ai hay không thích ai, không nằm trong phạm vi lo lắng của anh.

 

Cố Niệm Chi cười đứng dậy, hỏi chị Thôi nhỏ: “Chị cho em hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ? Em đi một lát sẽ trở lại.”

 

Chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên thoáng nhìn nhau, cũng biết bọn họ nói quá nhiều làm cô gái trẻ này mất hứng rồi.

 

“Lại đây, chị đưa em đi, đi ra ngoài rẽ ở cuối hành lang là thấy.”

 

Chị Thôi nhỏ đứng dậy, chìa tay ra với cô.

 

Cố Niệm Chi vội nói: “Chị Thôi nhỏ, không cần đâu ạ, mọi người cứ hát đi, em tự đi tìm là được. Chỗ này cũng không rộng, sao có thể không tìm ra chứ. Em đâu phải là trẻ con.” Nói xong cô xoay người rời đi.

 

Chị Thôi nhỏ nhìn dáng vẻ cô như không muốn người khác đi theo vậy. Cô ấy thầm nghĩ giờ là ban ngày, lại đang ở địa bàn của Tiết Tịnh Giang, chắc chắn sẽ không để người thân của Hoắc Thiệu Hằng xảy ra chuyện gì đâu, vì vậy cô ấy cũng không đi ra ngoài cùng mà ngồi hát với Tiết Hân Nhiên và Quách Huệ Ninh.

Bình Luận (0)
Comment