Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 367

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, quay người nhìn cô, hời hợt nói: “Hồi trước, tôi đã từng kể mười sáu năm trước mẹ tôi đột nhiên bị ngất, khi tỉnh lại thì trở thành bộ dạng như bây giờ đấy.”

 

“Em có nhớ.” Cố Niệm Chi vội vàng nói, “Bác Tống bị ngất là vì bị ly hôn sao?”

 

Khóe miệng Hoắc Thiệu Hằng khẽ giật, tay bên kia đưa lên xoa đầu cô, “Cái gì mà bị ly hôn chứ? Cái đầu nhỏ này nghĩ nhiều quá rồi đấy! Thật ra cũng không phải là như vậy, nhưng việc này liên quan tới điều lệ bảo mật, không thể nói với người ngoài được.”

 

“Hả?” Cố Niệm Chi càng kinh ngạc hơn, “Chuyện gì liên quan đến điều lệ bảo mật ạ? Là việc bác gái bị ngất hay là bị ly hôn?”

 

“Đương nhiên là việc bị ngất.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy rất khó xử vì tinh thần muốn truy vấn rõ ngọn nguồn này của Cố Niệm Chi, nhưng việc liên quan đến mẹ của anh cũng vô cùng quan trọng đối với cô, bởi vậy anh không nói không được. Có điều việc không nên nói thì một chữ anh cũng sẽ không nói.

 

Cố Niệm Chi nói: “Vậy có thể nói được không? Em rất muốn nghe.”

 

“Việc có thể nói đương nhiên tôi sẽ nói.” Hoắc Thiệu Hằng nói vài câu ngắn gọn mà súc tích: “Ông ngoại tôi tên là Tống Hải Xuyên, là một nhà vật lý học năng lượng cao nổi tiếng, nhưng ông đã mất mười sáu năm rồi.”

 

Cố Niệm Chi rất nhạy cảm, cô phát hiện ra ngay là cùng một năm: “Cũng là mười sáu năm trước ạ? Chính là năm… bác gái phát bệnh đúng không ạ?”

 

Chẳng lẽ vì bố mất nên bác gái bị kϊƈɦ động sao?

 

Nhưng không ngờ lý do Hoắc Thiệu Hằng nói ra hoàn toàn không giống như những gì Cố Niệm Chi nghĩ: “Đúng là cùng một năm. Mẹ tôi là một nhà khoa học. Trước kia bà cũng là một phụ nữ đặc biệt thông minh, mười lăm tuổi lên Đại học, hai mươi tuổi đã lấy được bằng Tiến sĩ lý luận Vật lý học. Sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, bà đến phòng thí nghiệm của ông ngoại tôi, giúp quân đội thực hiện một thí nghiệm tuyệt mật. Nhưng vào một ngày của mười sáu năm trước, trong lúc ông ngoại tôi làm thí nghiệm đã xảy ra một sự cố, toàn bộ phòng thí nghiệm đều bị phá hủy. Vì sự cố đó mà ông ngoại tôi qua đời. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, mẹ tôi bị ông ngoại đẩy ra ngoài nên não bà bị chấn động cực mạnh, hôn mê bất tỉnh. Về sau bà tỉnh lại thì bị như thế này.”

 

Cố Niệm Chi nói: “Hóa ra là xảy ra sự cố ạ?”

 

“Đúng. Ban đầu tưởng là bà chỉ bị lẫn tạm thời, sau một thời gian dài sẽ khỏi. Cuối cùng sau bốn, năm năm bà vẫn vậy. Còn bố tôi là một người đàn ông bình thường, không thể cùng một người bệnh…” Hoắc Thiệu Hằng hiếm khi thở dài như vậy, “Nên sau đó đã ly hôn.”

 

Cố Niệm Chi dần dần thông tỏ sự việc, trong lòng cô chợt dâng lên đủ mọi cảm giác chua cay mặn ngọt, không biết nên nói gì.

 

Vì thí nghiệm xảy ra sự cố mà tình trạng của Tống Cẩm Ninh trở thành như hôm nay, thật ra không trách ai được.

 

Hồi đó bà và Hoắc Quan Thần vẫn còn trẻ, cũng không có lý do gì để yêu cầu một người đàn ông bình thường đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người từ đó về sau phải thủ thân như ngọc vì một người vợ bị bệnh tâm thần được.

 

Nhưng Cố Niệm Chi là con gái, trong nội tâm cô luôn có một rào chắn không thể vượt qua được.

 

Cô trầm ngâm một lúc lâu rồi nói khẽ: “Nếu như đổi lại là bác trai Hoắc xảy ra việc này, em nghĩ chắc chắn bác gái Tống sẽ vẫn ở bên cạnh bác trai, sẽ không…”

 

“Niệm Chi, đây là việc của người lớn, chúng ta không có quyền xen vào.” Hoắc Thiệu Hằng quay người đi ra khỏi phòng, “Hơn nữa chỉ là ly hôn trêи pháp lý, còn bố và ông nội tôi đều không để người nhà họ Tống đón bà đi mà vẫn để bà ở nhà. Sau nhiều năm nay, bệnh tình của mẹ tôi không có chuyển biến xấu cũng vì đây là môi trường quen thuộc của bà.”

 

“Nhưng bệnh của bác cũng đâu có chuyển biến tốt…” Trong lòng Cố Niệm Chi thầm nói câu này, nhưng theo bản năng cô biết không nên nói về đề tài này vào lúc này.

 

Một người là mẹ của Hoắc Thiệu Hằng, một người là bố của anh, chắc chắn anh không thể vì một người mà nói người kia không phải, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, cũng không có ai sai cả.

 

Anh không có lập trường để chỉ trích bất kỳ người nào.

 

Cố Niệm Chi đi theo Hoắc Thiệu Hằng ra ngoài cửa phòng, đột nhiên cô nghĩ ra một việc, lại túm lấy vạt áo anh, cố gắng khống chế dáng vẻ tò mò của mình, vô cùng nghiêm túc hỏi: “À, vậy bố của Hoắc thiếu… là bác trai Hoắc đó, bác ấy không tái hôn ạ?”

 

“Không.”

 

“Vậy… vậy… À, vậy bây giờ bác ấy đang quan hệ với ai ạ?”

 

Dưới ánh nhìn sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi xấu hổ cúi đầu xuống, hai bàn tay xoắn vào nhau.

 

Đúng là cô quá tò mò rồi…

 

Nhưng cô thật sự rất muốn biết!

 

Vì không thể sống cuộc sống vợ chồng với một người vợ bị bệnh tâm thần mà Hoắc Quan Thần ly hôn với Tống Cẩm Ninh, có điều trực giác của phụ nữ mách bảo cô nhất định là vì Hoắc Quan Thần đã có quan hệ với người phụ nữ khác mới ly hôn với Tống Cẩm Ninh.

Bình Luận (0)
Comment