Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 371

“Vâng, vậy hôm nay tạm thời thế này trước đi, tối về rồi nói tiếp.” Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, mỉm cười với Hoắc Thiệu Hằng rồi đột nhiên đưa tay ra sửa lại cổ áo cho anh, ngượng ngùng nói: “Làm bẩn quần áo Hoắc thiếu rồi, khi nào về em giặt cho nhé!”

 

Ngón tay của cô rất mềm mại, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua cổ Hoắc Thiệu Hằng, giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua lòng người, mang đến cảm giác bủn rủn, tê dại.

 

Sửa cổ áo cho anh xong, Cố Niệm Chi quay người chạy biến đi.

 

Hoắc Thiệu Hằng híp mắt lại, hai tay đút trong túi quần, khóe môi hơi cong lên nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi.

 

***

 

“Cô Tống, chúng ta đi thay quần áo đi. Hôm nay thời tiết rất đẹp, hoa mai trong vườn hoa đều nở hết rồi, chúng ta đi ngắm hoa mai nhé?”

 

Cố Niệm Chi ríu rít nói chuyện, mới vừa rồi còn khóc sướt mướt đấy, vậy mà quay đi quay lại đã như không có chuyện gì xảy ra vậy.

 

Tống Cẩm Ninh nhìn Cố Niệm Chi lấy một bộ váy chữ A màu đỏ hoa hồng từ trong túi giấy Chanel ra, cổ áo và ống tay áo còn có viền hình tay thỏ, bà liền cảm thán: “Đẹp quá!”

 

“Cô mặc vào còn đẹp hơn đấy ạ!” Cố Niệm Chi vô cùng hăng hái đóng cửa phòng ngủ lại, “Nào nào, cô mau thay đồ đi ạ!”

 

“Hả? Bây giờ thay luôn á? Mấy thứ này là cho tôi à?” Tống Cẩm Ninh lại lẫn rồi, ngón tay của bà lướt qua bộ váy Chanel màu đỏ hoa hồng kia, rõ ràng là lưu luyến không muốn rời, “Đẹp thật đấy…”

 

“Vậy cô thay luôn đi mà.”

 

Cố Niệm Chi cười đến cong cong khóe mắt, lời nói của cực kì có sức thuyết phục.

 

Tống Cẩm Ninh nghĩ một lúc, hai má bắt đầu đỏ ửng lên, cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “Quan Thần thích màu đỏ hoa hồng.”

 

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

 

Trùng hợp như vậy sao?

 

Chẳng qua là cô nghĩ nước da của Tống Cẩm Ninh trắng nõn, mặc màu đỏ hoa hồng chắc chắn rất đẹp nên mới cố ý chọn màu này.

 

“Vâng vâng! Chút nữa có khi chúng ta lại có thể gặp được bác… Quan Thần ở vườn hoa đấy ạ!” Cố Niệm Chi rất cố gắng mới nhịn để không nói ra hai chữ “bác trai”, cô không muốn tăng thêm gánh nặng trong lòng cho Tống Cẩm Ninh.

 

Cô cân nhắc kỹ tình hình của Tống Cẩm Ninh rồi cư xử giống như đang đóng một vai khác.

 

Bây giờ, trong ý thức của Tống Cẩm Ninh, bà chính là một thiếu nữ mười tám tuổi nên Cố Niệm Chi cứ lấy thân phận và suy nghĩ của một thiếu nữ mười tám tuổi thật sự để giao tiếp, nói chuyện với bà là được.

 

Quả thật Tống Cẩm Ninh đã bị Cố Niệm Chi thuyết phục, định thay quần áo.

 

Nhưng thấy Cố Niệm Chi đang khoanh tay đứng cạnh gương cười tủm tỉm nhìn bà, Tống Cẩm Ninh lại thấy ngại, ấp úng nói: “Cô… cô không ra ngoài đợi à?”

 

“Cô Tống, đừng thế mà. Chúng ta đều là phụ nữ cả! Không cần phải ngại đâu.” Cố Niệm Chi nháy mắt phải với bà, “Nào nào, để cháu xem quần áo cháu chọn cho cô có đúng size không.”

 

Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới thoải mái cởi cái áo khoác lửng cài cúc già cỗi ra, để lộ chiếc áօ ɭót ba lỗ bên trong.

 

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

 

Được rồi, mặc dù là áօ ɭót ba lỗ, hơn nữa Tống Cẩm Ninh cũng rất gầy, nhưng ngực bà vẫn khá đầy đặn, đương nhiên khi bà khỏe mạnh bình thường thì chắc chắn còn đầy đặn hơn.

 

Có điều bà gầy quá, xương vai sau lưng tưởng chừng còn có thể làm vũ khí được.

 

Xương quai xanh nằm vắt ngang bả vai của bà, nhô cao hẳn lên ở phần dưới cổ, nhìn thật sự khiến người ta đau lòng.

 

Cố Niệm Chi thở dài, qua giúp Tống Cẩm Ninh mặc váy vào, nhỏ giọng nói: “Sao cô lại gầy thế này chứ?”

 

Cô đã mua size nhỏ nhất rồi, không ngờ Tống Cẩm Ninh mặc lên vẫn không vừa lắm, nhưng màu này này quả thực rất hợp với bà.

 

Nước da màu trắng sữa được bộ váy Chanel màu đỏ hoa hồng làm nền, nhìn lại càng rực rỡ hơn.

 

***

 

Cố Niệm Chi dẫn Tống Cẩm Ninh từ phòng ngủ nhỏ đi ra, phát hiện chị Hình và chị Vưu không còn ở đây nữa.

Bình Luận (0)
Comment