Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 373

Năm phút sau, Hoắc Gia Lan gửi đoạn video ngắn vừa quay cho người ở đầu dây bên kia.

 

Trong đoạn video đó, một người đàn ông trung niên anh tuấn mặc quân phục bước từng bước vững vàng tới dưới gốc cây mai đang nở rộ, mỉm cười với một người phụ nữ đứng dưới tán cây mai đang ngước nhìn lên trêи.

 

Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy màu đỏ hoa hồng kiểu dáng vô cùng trang nhã, phóng khoáng, cực kì hợp với làn da trắng sữa tuyệt trần của bà.

 

Tiếp đó, không biết người đàn ông kia nói gì mà người phụ nữ ấy bỗng đỏ mặt xấu hổ, khe khẽ gật đầu.

 

Sau đó nữa, người đàn ông vươn tay ra hái bông hoa mai đẹp nhất trêи cây rồi đưa cho người phụ nữ.

 

Người phụ nữ nhận lấy bông hoa kia, mỉm cười với người đàn ông rồi nhanh chóng quay người đi về phía cổng vòm của khu vườn. Lúc đi tới cửa, đột nhiên bà ấy dừng lại, dựa vào chiếc cổng hình vòm, cúi đầu ngửi bông hoa mai kia rồi ngoảnh đầu mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông nọ.

 

Người đàn ông trong video là Hoắc Quan Thần, bố của Hoắc Thiệu Hằng, Chủ nhiệm Chính trị Bộ Quốc Phòng, còn người phụ nữ chính là Tống Cẩm Ninh, người mà rất lâu mới thấy mặt một lần.

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, qua một khoảng thời gian dài, mới ngạc nhiên hỏi: “Cẩm Ninh khỏi bệnh rồi sao?! Hồi phục từ khi nào? Tại sao cháu không nói với cô?”

 

“Cô Bạch, cô nhìn nhầm rồi, bệnh của cô Tống đã khỏi đâu ạ.” Hoắc Gia Lan khẽ mỉm cười, nhưng sâu trong mắt lại chẳng hề có chút vui vẻ nào, “Vậy, cô có muốn đến tham dự tiệc rượu mừng năm mới của chúng cháu không ạ?”

 

“… Không cần phải chờ đến tiệc rượu mừng năm mới nữa, cô sẽ đến ngay. Có vẻ như tình trạng của Cẩm Ninh đã cải thiện rất nhiều, hy vọng chúng ta có thể tiếp tục kiên trì tìm ra được cách chữa trị cho cô ấy.”

 

Nói xong người kia liền dập máy luôn, rất kiên quyết và dứt khoát.

 

Hoắc Gia Lan nhìn vào điện thoại của mình, bĩu môi khinh thường rồi cất điện thoại đi. Cô ta đứng khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt thoáng dừng lại chỗ bố con Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng trong vườn hoa mai dưới tầng rồi lại chuyển sang phía Cố Niệm Chi đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, đang định kiễng chân hái hoa mai.

 

Cô ta nhìn một lúc, tính thời gian chắc cô Bạch sắp tới nơi rồi, mới bước xuống tầng hai, đi đến khu vườn phía sau tầng một, ngắt đứt cuộc trò chuyện giữa Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười nói: “Chú Hai, anh họ, ngại quá, phải làm phiền mọi người một chút. Cháu có việc muốn nói, đặc biệt là với chú Hai.”

 

“Có việc gì cháu cứ nói đi!”

 

Hoắc Quan Thần vừa ra ngoài đi họp về, quân phục trêи người còn chưa thay. Ông ta đứng dưới cây mai, vóc dáng thẳng tắp, khí thế không khác năm xưa nhưng hai bên tóc mai đã hơi điểm bạc.

 

Hoắc Gia Lan nhìn Cố Niệm Chi đang đứng sau lưng Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười nói: “Em Cố này, em có thể tránh đi một lát được không?”

 

Cố Niệm Chi quay lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu với cô ấy, Cố Niệm Chi bèn gật đầu nói, “Vậy em đi xem bác Tống thế nào.” Nói xong, cô liền đi về phía cổng vòm của khu vườn.

 

Hoắc Gia Lan tức nghẹn.

 

Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng Cố Niệm Chi một lúc, mới quay lại nói với Hoắc Quan Thần và Hoắc Thiệu Hằng: “Cô Bạch vừa đi khảo sát về, nghe nói tình hình bệnh tật của cô Tống có chuyển biến tốt thì vô cùng vui mừng, không màng mệt mỏi nói sẽ lập tức tới xem xét tình trạng của cô Tống như thế nào.”

 

Cô Bạch là ai thì người nhà họ Hoắc đều biết rất rõ.

 

Nhưng trong mười hai năm qua, khi Hoắc Thiệu Hằng ở nhà, không ai dám nhắc đến cô Bạch.

 

Ngoài các công việc cần thiết, trước nay Hoắc Thiệu Hằng cũng không bao giờ gặp hay nói chuyện riêng gì với cô Bạch này.

 

Hoắc Quan Thần vì cảm xúc và thể diện của con trai nên trước giờ cũng sẽ không gặp bà ta ở trong nhà.

 

Rõ ràng Hoắc Gia Lan biết điều đó nhưng vẫn nói ra, hơn nữa còn nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Anh họ cả này, em biết trước giờ anh không hề muốn nhìn thấy cô Bạch, nhưng lần này cô Bạch đến là vì bệnh tình của cô Tống. Anh biết đấy, đã nhiều năm vậy rồi, bệnh tình của cô Tống vẫn luôn do cô Bạch phụ trách. Bây giờ nghe thấy tin bệnh tình của cô ấy đã thuyên giảm, cô Bạch vô cùng vui mừng, muốn đến thăm ngay lập tức, cố gắng tranh thủ thời gian để cô Tống hồi phục lại sớm nhất có thể.”

 

Nghe Hoắc Gia Lan nói vậy, trong lòng Hoắc Quan Thần cũng thấy hơi sốt ruột.

 

Ông rất hy vọng rằng căn bệnh của Tống Cẩm Ninh sẽ sớm bình phục, nhưng trong mười sáu năm qua, dùng hết mọi cách cũng không có cải thiện gì.

 

Khó khăn lắm mới được nghe thấy Hoắc Gia Lan nói rằng bệnh tình của Tống Cẩm Ninh đã có cải thiện, ông vội nói ngay: “Gia Lan, cháu nói thật không? Bệnh tình của thím hai cháu thật sự có chuyển biến tốt sao?”

Bình Luận (0)
Comment