“Tạ Đức Chiêu lấy Cố Điềm, vậy chắc chắn ông ta biết rất rõ về nhà họ Cố.” Trần Liệt thở dài, “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”
Trần Liệt dừng lại một lúc, rồi lại nói: “Vậy có phải là nhà họ Cố không ở trong nước không?”
“Ừ, anh họ tôi nói Tạ Đức Chiêu và người vợ đầu tiên quen biết và kết hôn ở nước ngoài. Từ nhỏ hai người đều sinh ra và lớn lên ở nước ngoài.” Hoắc Thiệu Hằng nói đến đây thì khựng lại một lúc, đôi mày khẽ nhướng lên.
Trần Liệt nhạy cảm phát hiện ra được, xoay đầu hỏi anh: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
“Tôi đang đang suy nghĩ, nếu Niệm Chi thật sự là con gái nhà họ Cố, vậy cô ấy… chắc hẳn không phải người Hoa Hạ rồi.” Hoắc Thiệu Hằng như đang suy nghĩ điều gì đó, anh đưa mắt nhìn tập tài liệu điều tra, “Cô ấy xuất hiện ở nước ta, có lẽ do lúc người nhà đưa cô ấy về nước du lịch hoặc đi thăm người thân bạn bè thì xảy ra chuyện. Nhưng nhiều năm như vậy, tại sao không có ai đi tìm cô ấy chứ?”
“Đúng vậy, năm đó chúng ta đã điều tra ghi chép báo án của những vụ mất tích.” Trần Liệt gật đầu, “Hoàn toàn không có vụ án nào tương tự như trường hợp của Cố Niệm Chi.”
Người thân của cô ấy đang ở đâu?
Biết rõ cô ấy mất tích rồi, tại sao không đi tìm cô ấy?
Với sự thông hiểu và kiểm soát của Hoắc Thiệu Hằng đối với việc quản lý người xuất nhập cảnh ở Đế Quốc Hoa Hạ, nếu như thật sự có người nhập cảnh…
“Tôi quên điều tra một nơi.” Vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng thay đổi, “Nếu như Niệm Chi là người nước ngoài, vậy thì chắc chắn phòng Quản lý xuất nhập cảnh sẽ có ghi chép xuất nhập cảnh của cô ấy! Lúc đầu chúng ta chỉ điều tra ghi chép báo án ở các đồn công an toàn quốc, không hề tìm tên cô ấy trong ghi chép xuất nhập cảnh.”
“Năm ấy ai mà biết được cô ấy là người nước ngoài chứ?” Trần Liệt cười khổ, “Tôi còn nhớ dáng vẻ cô ấy lúc đó, giống như động vật nhỏ đang sợ hãi vậy, không nói không rằng mãi. Nhưng hễ nói chuyện thì tiếng Trung của cô ấy rất trôi chảy, không có dấu hiệu nói ngôn ngữ của một quốc gia khác.”
Hoắc Thiệu Hằng lập tức đứng bật dậy, “Cậu xét nghiệm lại một lần nữa đi, hy vọng vẫn ra kết quả như vậy, tôi đi tìm Tiểu Trạch.”
Hoắc Thiệu Hằng vội vàng rời khỏi phòng thực nghiệm của Trần Liệt, trở về phòng làm việc của mình, nói với Triệu Lương Trạch đang chờ ở đó: “Cậu lập tức điều tra toàn diện ghi chép xuất nhập của hải quan trước khi Cố Niệm Chi xuất hiện vào sáu năm trước, tìm thử xem có người nào tên là ‘Cố Niệm Chi’ không.”
Triệu Lương Trạch hít ngược vào một hơi lạnh, đứng bật dậy: “Hoắc thiếu! Anh tìm được người nhà của Niệm Chi rồi sao?!”
“Vẫn chưa. Nhưng tôi hy vọng là sắp.” Hoắc Thiệu Hằng đi đến trước mặt anh ta, “Điều tra tỉ mỉ một chút, đừng bỏ sót điều gì. Tôi phải xem thử xem năm đó rốt cuộc là ai đưa cô ấy nhập cảnh.”
Sáu năm trước Cố Niệm Chi mới mười hai tuổi, khả năng nhập cảnh một mình không cao. Cho dù cô ấy nhập cảnh một mình thì chắc chắn phải có giấy ủy quyền của người nhà, giao phó cho tiếp viên hàng không chăm sóc, chuyện này cũng có chứng cứ có thể kiểm tra được.
Triệu Lương Trạch trở nên kích động, “Tôi lập tức đi điều tra ngay!”
Anh ta có phần mềm đặc biệt, có thể kiểm tra tên người trong biển số liệu rộng lớn, tốc độ lại nhanh, không bỏ sót điều gì, nhanh chóng và chuẩn xác hơn người ta đi tìm rất nhiều.
Triệu Lương Trạch và Trần Liệt đều cùng nhau bắt tay vào làm, Hoắc Thiệu Hằng đứng ở giữa điều hành, cho dù cần sự giúp đỡ gì anh đều lập tức bật đèn xanh.
Từ phòng Quản lý xuất nhập cảnh của hải quan tới chỗ đăng ký của nhân viên cơ quan quản lý quốc tịch nước ngoài tạm thời, họ cần dữ liệu gì thì cung cấp dữ liệu đó.
Nếu như đối phương có dấu hiệu đùn đẩy trách nhiệm, Hoắc Thiệu Hằng sẽ đích thân gọi điện thoại cho lãnh đạo của họ.
Từng tầng đèn xanh được bật lên như thế này, tiến độ công việc của mọi người tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Thậm chí Triệu Lương Trạch còn điều tra tìm hiểu đến năm Cố Niệm Chi ra đời, không hề bỏ sót một manh mối có khả năng nào.
…
Hoắc Thiệu Hằng đích thân tìm thời gian rảnh để hẹn Tạ Đức Chiêu, ba của Tạ Thanh Ảnh ra để gặp mặt.
Lúc Chủ tịch Long nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, nói muốn gặp Tạ Đức Chiêu, ông kinh ngạc há hốc mồm.
“Thiệu Hằng, cậu tiến triển nhanh thật đấy!” Chủ tịch Long cười rất vui vẻ, “Mới được mấy ngày mà cậu đã muốn gặp người lớn trong nhà rồi à? Cậu còn chưa hẹn gặp Thanh Ảnh cơ mà.”
Hoắc Thiệu Hằng biết Chủ tịch Long hiểu lầm nhưng anh không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười nói: “Chủ tịch Long, cháu có việc công. Trên phương diện công việc, cháu có chút việc cần ông Tạ hợp tác, không biết Chủ tịch Long có thể giúp cháu chuyển lời không?” Anh lại nói, “Không cần quá chính thức, chỉ hẹn ở một quán cafe gần nhà chú là được.”
“Hẹn ở quán cafe ư? Chắc cậu hẹn nhầm người rồi phải không? Đáng lẽ cậu nên hẹn con gái người ta chứ? Sao lại đổi thành ba con bé rồi?” Chủ tịch Long vui mừng khôn xiết, liên tục vỗ tay lên bàn làm việc, vui đến nỗi cười ha ha.
Ởphía bên kia điện thoại Hoắc Thiệu Hằng cong môi cười, yên lặng nghe Chủ tịch Long cười xong, anh mới nói: “Chú có phương thức liên lạc của ông ấy không? Cháu sẽ cho thư ký đời sống của cháu xác nhận thời gian với ông ấy.”
“… Thật sự là việc công sao?” Chủ tịch Long trở nên nghiêm túc hơn, “Cậu có thể nói cho tôi nghe, rốt cuộc là việc thuộc phương diện nào không?”
Hoắc Thiệu Hằng ngập ngừng một lúc, anh cảm thấy vẫn chưa đến lúc để nói với Chủ tịch Long. Hơn nữa, chuyện của Cố Niệm Chi cần giữ bí mật tuyệt đối, trong tình huống chưa có chứng cứ chính xác, anh không muốn nói gì cả.
“Đây là điều tra theo quy định.” Hoắc Thiệu Hằng tìm một lý do, “Mọi người mang quốc tịch nước ngoài đến nước ta, Cục tác chiến đặc biệt chúng cháu đều có quyền hẹn gặp họ để nói chuyện bất cứ lúc nào.”
Chủ tịch Long biết chuyện này có uẩn khúc gì đó, nhưng hẳn là vẫn chưa đến lúc Hoắc Thiệu Hằng nói với ông, cho nên ông cũng không hối thúc anh, chỉ nói: “Vậy được rồi, tôi giúp cậu chuyển lời. Thời gian và địa điểm cụ thể, hai người bàn bạc rồi quyết định đi.”
“Cảm ơn Chủ tịch Long.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong thì đặt điện thoại xuống, gọi Âm Thế Hùng đến, giúp anh hẹn Tạ Đức Chiêu - ba của Tạ Thanh Ảnh đến gặp mặt.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Âm Thế Hùng nhận lệnh, lập tức đi tìm phương thức liên lạc.
…
Tạ Đức Chiêu là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, trông rất lịch sự nho nhã. Mặc dù đã có tuổi nhưng làn da và thân hình vẫn được giữ gìn rất tốt.
Lúc nhận được điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt, ông đang chạy bộ trên máy chạy bộ.
“A lô, xin hỏi anh là ai vậy?” Tạ Đức Chiêu khẽ chau mày, tiện tay lấy khăn lông trên cổ lau mồ hôi, từ trên máy chạy bộ đi xuống, ngồi trên sofa ở góc tường, uống một ly nước muối bổ sung thể lực.
Trong điện thoại Âm Thế Hùng lễ phép nói: “Xin hỏi ông là ông Tạ Đức Chiêu phải không?”
“Đúng vậy, là tôi đây, anh là ai vậy?” Tạ Đức Chiêu lại hỏi một lần nữa, giọng nói đã hơi bực bội.
Kiểu điện thoại không đầu không đuôi này chắc là điện thoại quảng cáo đây mà.
Tạ Đức Chiêu đang định cúp máy thì nghe thấy bên kia nói: “Tôi là Âm Thế Hùng, thư ký đời sống của Thiếu tướng Hoắc ở Cục tác chiến đặc biệt, xin hỏi ngày nào ông có thời gian, chúng ta hẹn một ngày có được không?”
“Cục tác chiến đặc biệt?” Tạ Đức Chiêu lập tức nhớ đến chuyện mà Chủ tịch Long nói với ông ta, không ngờ nhanh như vậy đã gọi điện thoại đến rồi.
Tạ Đức Chiêu bỗng cảm thấy lo lắng, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cho dù ai gặp phải kiểu đơn vị này hẹn gặp hỏi chuyện đều sẽ vô thức cảm thấy căng thẳng. Nhưng nghĩ kĩ lại thì bản thân không hề làm chuyện gì khuất tất, cũng không cần phải hoang mang lo lắng với cuộc hẹn này như vậy.
Ông khẽ gật đầu, nói: “Được, tôi thì ngày nào cũng được, xem lịch trình của Thiếu tướng Hoắc đi.”
“Vậy thì tốt quá.” Âm Thế Hùng như trút được gánh nặng, “Chúng tôi hy vọng có thể chốt được thời gian nhanh nhất có thể. Thế này đi, tối nay ông có rảnh không? Khoảng giữa bảy giờ đến tám giờ có được không?”
“Gấp như vậy à?” Tạ Đức Chiêu bật cười, ông cũng khá tò mò về những gì Hoắc Thiệu Hằng sẽ nói với ông.
“Đúng vậy, công việc thường ngày thủ trưởng của chúng tôi rất bận rộn, tối nay vừa khéo có thời gian rảnh.” Âm Thế Hùng cũng cười theo, không cho phép Tạ Đức Chiêu từ chối, anh ta lại nói: “Vậy hẹn ở quán cafe phong cách châu Âu gần nhà Chủ tịch Long, ông thấy thế nào?”
“Được, không vấn đề gì.” Trong phút chốc Tạ Đức Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Ông chưa từng đến quán cafe phong cách châu Âu đó, nhưng ở gần nhà Chủ tịch Long hẳn sẽ là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt, vô cùng an toàn, ông rất yên tâm.
Tạ Đức Chiêu cúp điện thoại, đi vào phòng tắm tắm rửa, ông tắm xong thì đi ra định ăn tối sớm một chút.
Lúc Tạ Thanh Ảnh về nhà, nhìn thấy bữa tối đã bày trên bàn rồi, cô vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ba ơi, sao hôm nay ăn tối sớm vậy ạ?”
“Buổi tối ba có việc phải ra ngoài.” Tạ Đức Chiêu khẽ gật đầu với cô, nói: “Thiếu tướng Hoắc của Cục tác chiến đặc biệt hẹn ba nói chuyện ở quán cafe. Ba không muốn đến muộn nên ăn tối sớm, rồi đến quán cafe sớm một chút đợi cậu ta.”
Tạ Thanh Ảnh sững người: “Thiếu tướng Hoắc? Tên là Hoắc Thiệu Hằng phải không ạ?”
“Đúng rồi, con cũng quen biết cậu ta sao?” Tạ Đức Chiêu càng thêm yên tâm, “Hóa ra là người quen, thế thì ba không cần phải sợ nữa, ha ha ha ha…”
Tạ Thanh Ảnh cắn đũa suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra được tại sao Hoắc Thiệu Hằng phải hẹn ba mình ra nói chuyện. Nhớ đến hôm ấy Hoắc Thiệu Hằng bỗng gọi cô lại, hỏi họ tên của mẹ ruột cô, cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Ba, ba đưa con đi cùng có được không? Con không lộ mặt, chỉ ngồi chờ ở bên cạnh thôi.” Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tạ Thanh Ảnh bỗng đưa ra yêu cầu này.