Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 398

Chỉ đến tình huống như trước mắt, tại Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt bị đối phương cản trở không chút do dự, ông ta mới nhớ ra năm đó còn có một văn kiện bí mật chưa từng được sử dụng như thế.

 

Nghe thấy Bạch Trường Huy gọi điện thoại, nói về bốn từ “Văn kiện bí mật”, mặt Âm Thế Hùng lập tức biến sắc, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Triệu Lương Trạch, hỏi anh ta xem chuyện này là thế nào.

 

Triệu Lương Trạch nhanh chóng kiểm tra tin tức về Tống Cẩm Ninh, tìm ra văn kiện bí mật năm đó rồi báo cáo ngay với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại không hề ngạc nhiên. Anh chỉnh lại quân trang, mặc áo gi lê chống đạn ở bên ngoài, nói: “Bây giờ bọn họ mới nghĩ đến văn kiện bí mật này sao, thật đúng là ngu hết thuốc chữa.”

 

Nếu không phải vì băn khoăn đến hiệu lực pháp lý của văn kiện bí mật kia thì Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ không phải thúc giục Trần Liệt tranh thủ từng phút từng giây cứu chữa cho Tống Cẩm Ninh.

 

Bởi vì thời gian anh có thể có thật sự không nhiều.

 

“Đại đội hai của đội cảnh vệ tập hợp, sau nửa tiếng nữa theo tôi ra ngoài.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, hạ lệnh xuống cho cấp dưới.

 

Trước khi ra ngoài, anh đi đến chỗ bộ đội điện tử do Triệu Lương Trạch cầm đầu để bố trí các hành động tiếp theo. Đợi đến gần nửa tiếng, Hoắc Thiệu Hằng mới rời khỏi dinh thự, ngồi vào xe chống đạn của mình, đi cùng với đội cảnh vệ đi xe máy, oai phong phô trương đi tới tuyến phòng vệ tại Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt.

 

Khi người trong văn phòng Bạch Trường Huy được xe cảnh sát hộ tống suốt quãng đường gửi văn kiện bí mật đến, Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa đội cảnh vệ của mình đến trước lằn ranh giới hạn cách Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt một dặm.

 

Anh bước xuống từ chiếc xe chống đạn, tay đeo găng tay trắng, đầu đội mũ sắt chống đạn, mắt đeo kính râm che đi nửa khuôn mặt, hộp súng lục trêи thắt lưng thoang thoảng mùi thuốc súng. Anh chắp tay sau lưng, thản nhiên oai vệ đứng trước mặt mọi người.

 

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Bạch Trường Huy cười khẩy nói: “Thiếu tướng Hoắc thận trọng quá đấy, vũ trang đầy đủ thế này, chẳng lẽ còn sợ rằng chúng tôi sẽ động thủ hay sao?”

 

“Tôi không sợ các người động thủ, tôi chỉ lo lắng các người giở trò bỉ ổi thôi.” Hoắc Thiệu Hằng hơi nghiêng người, lịch lãm gật đầu một cái: “Phó Tổng thư ký Bạch, xin hỏi ngài cứ khăng khăng xông vào Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt của tôi có chuyện gì?”

 

“Cháu đừng giả ngây giả ngô nữa.” Bạch Cẩn Nghi vô cùng đau đớn chỉ vào Hoắc Thiệu Hằng: “Lúc trước cháu đâu có như thế này, bây giờ lại trở nên ngang ngược, kiêu ngạo đến vậy, mẹ cháu mà biết được, không biết bà ấy sẽ đau lòng biết nhường nào đây?!”

 

Hoắc Thiệu Hằng không để ý đến Bạch Cẩn Nghi, chỉ nói chuyện với Bạch Trường Huy.

 

Anh tiến lên hai bước, đi ra khỏi vòng tuyến phòng vệ, chỉnh lại đôi găng tay trắng trêи tay, mỉm cười với Bạch Trường Huy: “Phó Tổng thư ký Bạch này, ngài đến Trụ sở tổng bộ của Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi, đã xin phép với Quốc hội chưa?”

 

Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng của Đế quốc không thể âm thầm qua lại, nhất định phải sự cho phép của Quốc hội, sau đó phải ghi chép vào hồ sơ xong mới có thể liên hệ với nhau.

 

Lần này, Bạch Huy Trường đi quá vội vàng, dĩ nhiên sẽ không kịp xin phép Quốc hội. Có điều, ông ta có tài liệu bí mật trong tay, không sợ sự chất vấn của Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Thiếu tướng Hoắc, cậu đừng đánh trống lảng nữa. Tôi có văn bản pháp lý được ký bởi Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng của Đế quốc, trong đó chỉ ra rằng việc giám sát và điều trị cho Tống Cẩm Ninh đồng thời nằm dưới sự quản lý của Phòng Khoa học Công nghệ Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng. Cậu mau giao Tống Cẩm Ninh ra đây.” Bạch Trường Huy lấy văn kiện ra khua khua trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng chậm rãi đưa tay ra: “Còn có cái này nữa à? Sao tôi lại không biết đến văn kiện này nhỉ!”

 

“Cậu không biết ư?! Ôi chà! Chẳng trách cậu lại dám to gan đưa người đi như vậy! Hóa ra là cậu không biết!” Bạch Trường Huy cười đến chảy nước mắt, đưa văn kiện cho anh: “Được rồi, được rồi, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Thiếu tướng Hoắc, giờ thì cậu có thể giao người ra được rồi chứ?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhận lấy văn kiện, lật ra xem, đại khái có khoảng hơn hai mươi trang, sau đó nói với Bạch Trường Huy: “Chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề quan trọng. Tôi phải đọc văn kiện này thật kỹ đã, xem có đúng như những gì ngài nói không.”

 

Bạch Trường Huy thoải mái xua tay: “Tùy cậu, tôi ở đây đợi.”

 

Bạch Cẩn Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Miễn là Hoắc Thiệu Hằng bị kìm chân ở đây thì không cần phải lo lắng Tống Cẩm Ninh sẽ được chuyển đi nơi khác. Ngoài Hoắc Thiệu Hằng, Bạch Cẩn Nghi tin rằng không ai có đủ can đảm dám động đến với Tống Cẩm Ninh.

 

Hoắc Thiệu Hằng cầm văn kiện, chậm rãi quay về bên trong tuyến phòng vệ, trở lại chiếc xe chống đạn của mình. Anh duỗi thẳng chân, đặt văn kiện lên đầu gối, lật giở từng trang một.

Bình Luận (0)
Comment