Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 400

Về thí nghiệm này, ban đầu Đế quốc Hoa Hạ đã vượt qua Hoa Kỳ đến mười mấy năm, nhưng vì thất bại bất ngờ lần đó đã khiến Đế quốc Hoa Hạ phải chịu tổn thất rất lớn.

 

Chủ trì thí nghiệm Tống Hải Xuyên đã chết tại chỗ, con gái Tống Cẩm Ninh của ông ấy lại bị bệnh tâm thần nghiêm trọng. Đại tá Hoắc Quan Nguyên đại diện cho Quân đội đã thịt nát xương tan trong vụ nổ lớn ở phòng thí nghiệm.

 

Lúc đó, cùng ông ta hy sinh vì nhiệm vụ còn có bốn binh sĩ của Cục tác chiến đặc biệt nữa.

 

Thi thể của những người này nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu rụi, gần như không tìm thấy bất cứ mảnh xác nào.

 

Theo thông lệ quân sự, nếu không thể tìm thấy thi thể hoặc hài cốt, tất cả sẽ xử lý theo như bị mất tích. Vì thế, gia đình Hoắc Quan Nguyên nhận được tin tức là ông ta đã mất tích.

 

Nhớ lại những chuyện đã qua, Bạch Cẩn Nghi khẽ thở dài.

 

Bà ta hy vọng rằng Hoắc Quan Nguyên không chết biết bao chứ. Đáng tiếc, phòng thí nghiệm đó đã bị ngọn lửa thiêu hủy hư hại nặng nề, bà ta cũng biết rằng suy nghĩ của mình sẽ luôn là một ước mong vô cùng xa xỉ.

 

Bạch Cẩn Nghi nhìn Bạch Trường Huy: “Anh Ba, chúng ta vào trong xe ngồi đi. Bên ngoài trời lạnh quá!”

 

Tuy nhiên, xe của họ đỗ ở bên trong phạm vi của tuyến phòng vệ, họ đều không dám chạy vào trong đó nữa.

 

Bạch Trường Huy chỉ vào một xe dạng xe nhà của cấp dưới nhà mình, nói: “Chúng ta đây ngồi đi.”

 

Bây giờ thì Bạch Cẩn Nghi không kén chọn bất cứ thứ gì cả, chỉ ngồi trong xe ấm một chút là được.

 

***

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong chiếc xe chống đạn của mình, dành cả tiếng đồng hồ mới “xem xong” toàn bộ văn kiện bí mật.

 

Lúc này, có lẽ cuộc phẫu thuật của Trần Liệt đã tiến hành được hai tiếng rưỡi.

 

Chỉ cần kéo dài thêm nửa tiếng nữa, Trần Liệt sẽ có thể hoàn thành phẫu thuật.

 

Anh từ từ đẩy cửa ra, phong thái rất bình thản bước xuống, đứng trước xe nhìn phía đối diện của tuyến phòng vệ.

 

Âm Thế Hùng đi tới, thì thầm nói: “… Họ đã đi lên chiếc xe thùng kia rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, lấy một điếu thuốc từ túi quần ra, dùng bật lửa châm thuốc, hút thuốc trong cơn gió lạnh.

 

Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi qua cửa xe thấy Hoắc Thiệu Hằng mở cửa chuẩn bị xuống xe nhưng lại thấy anh rút thuốc ra hút.

 

Hai người nhìn nhau, đành phải ngồi lại trong xe đợi cho đến khi anh ấy hút thuốc xong mới qua đó.

 

“Anh Ba này, anh nghĩ Hoắc Thiệu Hằng đang làm gì? Cậu ta nghĩ rằng cậu ta trì hoãn một chút thời gian này thì chúng ta sẽ không đưa Tống Cẩm Ninh đi sao? Thật quá ngây thơ.” Bạch Cẩn Nghi lắc đầu tỏ vẻ không tán thành: “Cậu ta ấy, cũng chẳng khác gì bố cậu ta, đều là những kẻ cố chấp dở hơi.”

 

“Nếu bố cậu ta không phải là một kẻ cố chấp, tại sao không muốn cưới em chứ?” Bạch Trường Huy cười khẩy: “Anh khuyên em nên nhanh chóng kết hôn đi. Sau khi kết hôn, nhận một đứa trong các chi họ của nhà họ Bạch làm con trai nuôi là được.”

 

Bạch Cẩn Nghi buồn bã lắc đầu: “Em không muốn cưới anh ấy.”

 

Ở tuổi của bà ta, hôn nhân không còn là ưu tiên hàng đầu nữa, điều quan trọng nhất với bà ta bây giờ là thí nghiệm kia.

 

Bà ta đã quyết định rằng sau khi đưa Tống Cẩm Ninh đi lần này, bà ta sẽ không lo lắng đến sống chết của Tống Cẩm Ninh nữa, nhất định phải sử dụng phương pháp kϊƈɦ thích nhất để kϊƈɦ thích tế bào não của Tống Cẩm Ninh, buộc bà ấy khôi phục trí nhớ, nói lại cho bà ta biết dãy số liệu quan trọng nhất lúc đầu.

 

Bà ta tin tưởng vào Tống Cẩm Ninh hơn là tin tưởng bản thân. Dẫu sao năm xưa, khi bà ta gặp Tống Cẩm Ninh ở trường, bà ta cũng mới biết thế nào là một cô gái thiên tài thật sự.

 

Bản thân bà ta từ khi còn nhỏ xíu đã luôn được gọi là “Cô gái thiên tài”, nhưng trước mặt Tống Cẩm Ninh, bà ta lại bị hạ gục đến không còn được mảnh vụn nào…

 

Từ nhỏ Bạch Cẩn Nghi đã thể hiện năng khiếu bẩm sinh trêи phương diện học tập, nhiều lần nhảy lớp, khi lên đại học cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Sau đó, bà ta chỉ tốn ba năm đã tốt nghiệp Đại học rồi dùng hai năm lấy được bằng Thạc sĩ, cuối cùng dùng bốn năm ở trường đại học Princeton danh giá ở nước ngoài lấy được học vị Tiến sĩ Vật lý năng lượng cao.

 

Những bạn học đại học cùng với bà ta phải mất đến bốn năm mới đạt được Cử nhân đại học, thêm ba năm Thạc sĩ, rồi năm năm đến bảy năm ở trường đại học nước ngoài mới đạt được học vị Tiến sĩ. Thành tựu mà mọi người phải mất tổng cộng mười hai đến mười bốn năm mới đạt được thì Bạch Cẩn Nghi chỉ dùng có chín năm.

 

Nhưng khi bà ta học tiến sĩ ở đại học Princeton, bà ta lại chấn động bởi một cô gái đến từ Đế quốc Hoa Hạ.

Bình Luận (0)
Comment