Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 403

Anh không chỉ cân nhắc rất chu đáo và chặt chẽ, hơn nữa còn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, đồng thời cũng hoàn toàn không hề sợ lấy cứng chọi cứng.

 

“Cảnh sát đặc biệt ở đối diện nghe đây, mau hạ súng xuống, quay lại Bộ Công an báo cáo. Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi sẽ gửi công văn chất vấn đến Bộ Công an. Việc các người có những hành vi vượt quá giới hạn như giương súng nhắm vào Thiếu tướng của chúng tôi đã bị quay video lại, sẽ được chuyển cho văn phòng Quốc hội, Bộ Quốc phòng và Bộ Nội vụ, yêu cầu một câu trả lời thỏa đáng.”

 

Âm Thế Hùng cầm một cái loa nhỏ, chĩa về phía đối phương kêu gọi đầu hàng.

 

Vừa nghe đến chuyện đã bị quay video lại, đám cảnh sát đặc biệt ở phía đối diện lập tức thu súng lại.

 

Đại đội trưởng của đội cảnh sát đặc biệt vô cùng bất an đi tới bên Bạch Trường Huy, thì thầm, “Tổng thư ký Bạch, Phó Cục trưởng của chúng tôi nói là giúp ngài một lần nhưng cũng không nói giúp ngài đánh nhau thật với Quân đội. Cục diện ở nơi này không phải thứ chúng tôi có thể xen vào được, xin thứ lỗi cho, chúng tôi phải đi đây.”

 

Nói xong, anh ta quay người nói với cấp dưới của mình, “Thu đội! Lên xe! Về Bộ tổng báo cáo!”

 

Hơn một trăm người cảnh sát đặc biệt lập tức chỉnh tề leo lên xe công an của mình, rời khỏi Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt.

 

Nơi này chỉ còn lại hai người Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi cùng với hai người lái xe và hai chiếc xe.

 

Một chiếc xe con đã bị làm nổ bánh xe, chỉ còn lại một chiếc xe van thôi.

 

Gió rét gào thét thổi tới, cuốn tung lớp bụi trêи mặt đất, những cành cây khẳng khiu trụi lá phát ra những tiếng xào xạc xào xạc.

 

Mặt trời bị tầng mây che khuất, sắc trời trở nên u ám, thời tiết lại lạnh hơn mấy phần.

 

Ngay khi hai phe đang giằng co, Hoắc Thiệu Hằng nhận được điện thoại của Trần Liệt, “Hoắc thiếu, cuộc phẫu thuật đã thành công mỹ mãn! Nếu như không có gì ngoài ý muốn, một tuần sau chắc chắn bác Tống sẽ tỉnh!”

 

Cuối cùng thì ca mổ của Trần Liệt cũng đã xong, còn xong trước thời hạn mười phút.

 

Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng đã buông lỏng rồi, đối mặt với Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi cũng càng thoải mái thành thạo hơn.

 

Anh giơ bàn tay phải có đeo găng trắng lên, phất tay ra hiệu, đám cảnh vệ súng ống đầy đủ lập tức lui về chỗ mai phục.

 

Bạch Trường Huy và Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy trong lòng không còn quá áp lực như vậy nữa.

 

“Sao rồi? Nghĩ thông rồi hả? Đối đầu với Bộ Nội vụ và Bộ Quốc phòng thì cậu có lợi lộc gì đâu chứ? Cậu còn trẻ đã leo lên được Thiếu tướng, phải cố mà trân trọng chứ…” Bạch Trường Huy cảm thấy áp lực đã giảm, lập tức bắt đầu tiến hành thói quen “vừa đấm vừa xoa” của ông ta để uy hϊế͙p͙, dụ dỗ.

 

Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nghe ông ta nói xong, chỉ thản nhiên đáp lại, “Câu nói này, tôi có thể trả lại ông nguyên xi.”

 

“Cậu có ý gì?!”

 

Bạch Cẩn Nghi đã không còn kiên nhẫn được nữa. Trước giờ bà ta chỉ đắm chìm trong nghiên cứu khoa học, mặc dù thí nghiệm cực kì quan trọng kia không ra được kết quả, nhưng trêи phương diện khác bà ta vẫn gặt hái được rất nhiều thành công, nếu không cũng sẽ không ngồi được ở vị trí Giám đốc Sở Vật lý năng lượng cao.

 

Bao nhiêu năm bà ta tồn tại trong cái giới học thuật này, lại có cái danh của nhà họ Bạch bảo vệ nên bản thân bà ta không am hiểu cách đối nhân xử thế được như mấy người anh trai mình, tính cách cũng không tốt nhịn gì cho lắm.

 

Hôm nay đợi lâu như vậy nhưng cũng không đạt được mục đích của mình nên tâm trạng bà ta vô cùng tồi tệ.

 

Hoắc Thiệu Hằng vẫn không thèm nhìn bà ta, chỉ nói với Bạch Trường Huy, “Tổng thư ký Bạch, vẫn là câu nói kia, tôi nghỉ về nhà thăm người thân, muốn đoàn tụ với mẹ mình mấy ngày thôi. Ông cứ đi hỏi đi, xem có điều luật nào nói không được hay không?”

 

“Nhưng văn kiện kia…” Bạch Cẩn Nghi sốt ruột siết chặt tay, đi về phía ranh giới phòng vệ, “Văn kiện kia đã nói là phải do tôi chịu trách nhiệm.”

 

“Bà nên về chờ giấy gọi của tòa án đi thì hơn.” Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới nhìn đến Bạch Cẩn Nghi, ánh mắt của anh thoáng chốc trở nên lạnh thấu xương, không có chút hơi ấm nào, “Giám đốc Bạch, món nợ của mười sáu năm này, chúng ta phải từ từ mà tính cho trọn vẹn.” Nói xong, anh bỗng quay người, lớn tiếng hạ lệnh, “Không có giấy thông hành mà bước qua ranh giới phòng vệ, giết chết tại chỗ!”

 

Bạch Cẩn Nghi nhất thời không ngừng chân kịp, vẫn còn muốn đi về phía trước. Ngay khi bà ta vừa mới tới gần ranh giới phòng vệ, Âm Thế Hùng đã tiện tay nã cho luôn hai phát súng.

 

Súng lục có gắn ống giảm thanh phát ra tiếng tạch tạch, bắn tung bùn đất bên cạnh chân Bạch Cẩn Nghi.

 

Bạch Cẩn Nghi sợ hãi hét toáng lên rồi ngã lăn ra đất, hai chân run lẩy bẩy không đứng lên nổi.

 

“Giám đốc Bạch, quân lệnh như núi, đừng làm chúng tôi khó xử.”

 

Âm Thế Hùng cười quái dị cảnh cáo anh em nhà họ Bạch.

 

Bạch Trường Huy biết lần này bọn họ không có cách nào đưa Tống Cẩm Ninh đi, vội vàng chạy tới đỡ Bạch Cẩn Nghi dậy, “Được rồi, Cẩn Nghi, chúng ta về trước đi!”

Bình Luận (0)
Comment