Bà lăn mấy chục vòng trêи mặt đất, va vào một tảng đá lớn trước tòa cao ốc phòng thí nghiệm, phát hiện ra bố mình lại chạy ngược trở về…
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Bà ấy trợn mắt trừng trừng nhìn tất cả hóa thành tro tàn trước mặt mình.
Uy lực của dư âm vụ nổ mạnh vô cùng, từ trường ở hiện trường xảy ra sự biến động vô cùng to lớn. Bà còn nhớ rõ sóng trùng kϊƈɦ gần như đâm xuyên qua đại não mình đó thật sự không phải thứ sóng trùng kϊƈɦ mà phòng thí nghiệm có thể làm ra được.
***
Tống Cẩm Ninh thất thần mở to mắt, nhìn về phía Cố Niệm Chi rồi lại nhìn về phía Trần Liệt, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người nói cho tôi biết đi.”
“Bác gái này, hay là để tôi gọi Hoắc thiếu tới, để anh ấy nói chuyện với bác thì tốt hơn.”
Trần Liệt nghĩ, thí nghiệm năm đó Tống Cẩm Ninh tham dự vào chính là bí mật số một của Bộ Quốc phòng.
Mười sáu năm qua, thí nghiệm này vẫn luôn là bí mật số một của Bộ Quốc phòng, đến nay không có bất kỳ thí nghiệm nào khác có tầm quan trọng vượt qua được nó, cũng không ai có thể lặp lại thí nghiệm đó một lần nữa.
Giám đốc Sở vật lý năng lượng cao Bạch Cẩn Nghi bỏ ra mười sáu năm để xây dựng lại thí nghiệm này, kết quả là còn chưa sờ được đến bậc cửa.
Hiện giờ Tống Cẩm Ninh đã tỉnh táo lại, có vẻ như còn giữ được cả ký ức mười sáu năm trước, đối với Bộ Quốc phòng Đế quốc mà nói, đây là tin tức tốt nhất trong mười sáu năm qua.
Nhưng tin tức này, chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng sẽ nắm giữ, người khác đừng hòng có thể nhúng tay vào được.
Trần Liệt khẽ túm tay áo Cố Niệm Chi, liếc mắt tỏ ý với cô một cái, “Đi gọi Hoắc thiếu tới đây.”
Cố Niệm Chi “A” một tiếng rồi cười nói với Tống Cẩm Ninh, “Bác ơi, bác chờ một chút nhé, bọn cháu sẽ gọi Hoắc thiếu tới, tất cả mọi nghi vấn đều sẽ được giải thích.”
“Hoắc thiếu ư?” Tống Cẩm Ninh nhíu nhíu mày, “Là Quan Thần sao? Anh ấy ở đâu?”
Cố Niệm Chi cứng người.
Không phải chứ?!
Vẫn không nhớ rõ mình có con trai sao?!
Cố Niệm Chi cắn răng, không cam lòng nói, “Bác gái à, Hoắc thiếu là con trai của bác đấy ạ. Là con trai ruột, Hoắc Thiệu Hằng, bác quên rồi sao?”
Trần Liệt không ngăn cản kịp, tức giận kéo Cố Niệm Chi sang bên cạnh, khẽ quát, “Sao em lại nói vào lúc này?! Bác ấy vừa tỉnh lại, em không thể kϊƈɦ thích bác ấy như thế được?!”
“Nhưng đúng là bác ấy có con trai mà…” Cố Niệm Chi rất oan ức, “Trước đó không nhớ đã đành, giờ cũng đã nhớ được mình có chồng, vậy có con thì kỳ quái lắm sao?”
Cô thấy bất bình thay cho Hoắc Thiệu Hằng. Tống Cẩm Ninh quên anh khi có bệnh đã đành, sao có thể vẫn quên anh khi đã khỏi bệnh chứ…
Trần Liệt còn chưa kịp trừng mắt với Cố Niệm Chi thì đã nghe thấy Tống Cẩm Ninh khẽ lẩm bẩm sau lưng bọn họ, “Thiệu Hằng sao? Nó mới mười hai tuổi mà? Gọi nó tới làm gì chứ?”
Cố Niệm Chi á khẩu.
Trần Liệt cũng cạn lời.
Hai người liếc nhau, cùng quay đầu nói với Tống Cẩm Ninh, “Bác gái, bác nhầm rồi, Hoắc thiếu năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi ạ.”
Nói xong, Trần Liệt đẩy Cố Niệm Chi ra, “Em mau đi gọi Hoắc thiếu tới đây đi!”
Cố Niệm Chi không dám lề mề thêm nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật B, rẽ vào phòng khách, trông thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đi xuống từ tầng hai.
Dáng người anh thẳng tắp, mặc một chiếc sơ mi trắng, hàng khuy trước ngực được cài chỉnh tề, không cài khuy ở cổ áo, lộ ra cái cổ và một chút xíu xương quai xanh phía dưới.
Hai tay áo được xắn lên, để lộ một đoạn ngắn cánh tay rắn chắc. Anh đút hai tay trong túi quần quân đội, chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang.
Hoắc Thiệu Hằng có vóc dáng cao ráo, chân dài, giống như cái giá áo trời sinh vậy, cho dù là loại quần áo nào mặc lên người anh cũng thể hiện được một vẻ rất khó diễn tả bằng lời. Nó vừa có vẻ xa cách, người ngoài chớ lại gần nhưng cũng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mỗi lần Cố Niệm Chi thấy anh thế này, cô đều thích đến không thể kiềm chế được.
Cô chạy như bay đến cầu thang, ôm lấy tay anh, “Hoắc thiếu! Tin tốt đây! Anh mau đi theo em nào!”