Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 447

Chương 447:

 

Không lẽ đả kϊƈɦ này lớn đến mức làm cho cô ta kinh hãi đến ngu người sao? Gan nhỏ thế thôi à?

 

Cố Niệm Chi lại nhìn cô ta hai cái rồi có chút tiếc nuối quay đầu nhìn về phía Tống Cẩm Ninh.

 

Bình thường cái con người tên Hoắc Gia Lan không làm nên trò trống gì này luôn làm mưa làm gió ở nhà họ Hoắc, nhưng một khi đến thời khắc quan trọng không ngờ lại giả vờ bệnh nhân trầm cảm, không nói được gì thôi, quá kỳ quặc… Suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu Cố Niệm Chi rồi thôi.

 

Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới hắng giọng một tiếng, bước về phía trước vài bước, vừa hay chắn trước mặt Bạch Cẩn Nghi đang đi xuống khỏi sân khấu.

 

Bạch Cẩn Nghi ngước ánh mắt vô hồn lên, nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác không thốt nên thành lời của Tống Cẩm Ninh, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.

 

“Cô cô cô…” Bà ta chỉ về phía Tống Cẩm Ninh, đầu lưỡi líu cả lại, lắp ba lắp bắp nói: “Cô cô cô… là là là…”

 

“Đúng, tôi là Tống Cẩm Ninh, vợ cũ của chồng chưa cưới của cô.”

 

Tống Cẩm Ninh ung dung nói chuyện.

 

Tuy rằng trong lòng bà vẫn cực kì đau đớn nhưng bà sẽ không để lộ ra một chút nào trước mặt những người này, “Bạch Cẩn Nghi, cô đừng đi vội, món nợ mười sáu năm này hôm nay chúng ta phải từ từ mà tính toán với nhau đi.”

 

“Bà ta là ai?”

 

“Bà ta là ai?”

 

“Tống Cẩm Ninh ư? Cái tên này hơi quen tai thì phải?”

 

“… Tống Cẩm Ninh á? Đó là vợ cũ của Thượng tướng Hoắc mà. Không phải vẫn nói là bà ấy bị bệnh về thần kinh rất nặng nên mất trí nhớ rồi sao?”

 

“Không ngờ lại là Tống Cẩm Ninh!”

 

“Bà ta tỉnh lại rồi à?”

 

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long vốn vẫn luôn bàng quan ngồi trong phòng khách nhỏ làm “khán giả”, nhưng lúc này đều đứng bật dậy, sắc mặt nghiêm túc đi vào trong phòng khách.

 

Đôi mắt Bạch Cẩn Nghi lập tức như muốn lồi ra ngoài.

 

Thần thái và ngữ điệu khi nói chuyện của Tống Cẩm Ninh không hề giống với dáng vẻ mười sáu năm qua, cứ như là… cứ như là đã trở lại bình thường rồi vậy!

 

Điều này sao có thể được chứ?

 

Bạch Cẩn Nghi nghi hoặc quan sát Tống Cẩm Ninh, cất tiếng thử hỏi dò, “Cẩm Ninh, cô sao thế? Cô lại phát bệnh đấy à?”

 

“Mười sáu năm qua cô không chữa khỏi bệnh cho tôi, không có nghĩa là người khác cũng không chữa được.” Tống Cẩm Ninh ưu nhã mỉm cười, đứng trước mặt Bạch Cẩn Nghi, nhìn hai người cứ như hai thế hệ vậy.

 

Sắc mặt Bạch Cẩn Nghi thay đổi hẳn, lập tức nói, “Là ai? Ai dám không thông qua Bộ Quốc phòng và Bộ Khoa học kỹ thuật mà tiếp nhận bệnh tình của cô?! Đó là phạm pháp!”

 

“Nhà Vật lý Bạch à, hiện giờ bà nên suy nghĩ một chút xem mình đã phạm bao nhiêu tội trước thì hơn.” Cố Niệm Chi đi tới bên cạnh Tống Cẩm Ninh, ôm lấy cánh tay bà ấy, cùng đối diện với Bạch Cẩn Nghi đứng trước mặt hai người, “Trát của tòa án sẽ được gửi tới nhà bà sau năm mới, mong bà đừng chạy lung tung, tới lúc đó bị truy nã toàn quốc thì mất hết cả thể diện của nhà họ Bạch đấy.

 

Cố Niệm Chi vừa đấm vừa xoa, vừa phản bác lại cách nói của Bạch Cẩn Nghi, vừa cảnh cáo nhà họ Bạch đừng hòng có ý định bao che cho Bạch Cẩn Nghi…

 

Bạch Duyệt Nhiên nheo nheo mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Cố Niệm Chi.

 

Bạch Kiến Thành và Bạch Trường Huy sóng vai đứng cạnh nhau, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc hơn, bởi bọn họ trông thấy Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đều đã tới đây.

 

“Tôi phạm pháp cái gì chứ?” Bạch Cẩn Nghi lấy lại tinh thần, vô cùng oán hận Cố Niệm Chi ngày hôm nay đã bóc trần những chuyện xấu xa của mình, “Cô đừng có ngậm máu phun người.”

 

“Từ xưa đến nay tôi chưa từng ngậm máu phun người, trước giờ đều có chứng cứ rõ ràng.” Cố Niệm Chi khẽ nhún vai, tiếp tục đả kϊƈɦ sự tự tin của Bạch Cẩn Nghi, “nhà Vật lý Bạch à, khi bà chính thức trở thành bạn gái của Thượng tướng Hoắc vào mười năm trước, bà thật sự không nên tiếp tục làm bác sĩ tâm lý cho bác Tống nữa, bởi vì lập trường của bà không còn ngay thẳng, chính trực, bà cần tránh đi hiềm nghi. Nhưng bà lại không làm thế, vẫn lập lờ nước đôi khiến cho bệnh tình của bác Tống vốn rất dễ chữa trị lại kéo dài ròng rã suốt mười sáu năm trời. Kể từ thời điểm đó, bà đã phạm pháp rồi, đã làm trái với đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ rồi, cũng trái với chuẩn mực làm việc công bằng, công chính của Bộ Quốc phòng rồi. Tôi còn muốn hỏi bà một câu, rốt cuộc bà làm như vậy vì mục đích gì? Nếu như bà không phải vì Thượng tướng Hoắc, vậy thì bà vì ai?”

Bình Luận (0)
Comment