Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 457

Chương 457:

 

Cố Niệm Chi giật mình, vội vàng nói, “Bác Tống vừa mới tỉnh táo lại, còn rất yếu ớt. Tối hôm nay náo loạn thế này, trong lòng cháu vẫn luôn rất lo lắng, chỉ sợ rằng bác Tống không chịu đựng được.”

 

Tống Cẩm Ninh nghe xong liền biết Cố Niệm Chi đang nhắc nhở mình, không thể nói ra chuyện mình bị mất trí nhớ. Nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới việc ra làm chứng khi thẩm tra xử lý.

 

Vì không để cho nhà họ Bạch lợi dụng sơ hở, Tống Cẩm Ninh cũng định sẽ giữ kín về tình trạng của bản thân. Bà không chủ động đề cập tới, chỉ day day huyệt thái dương, “Đúng là hôm nay rất mệt mỏi, tôi muốn đi nghỉ ngơi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng tránh ra một bước, “Vậy chúng ta đi về trước đi.”

 

“Cháu muốn đi đâu?” Ông cụ Hoắc sa sầm mặt xuống, hơi tức giận nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Nơi này chính là nhà cháu, hôm nay là đêm giao thừa, cháu còn muốn đi đâu?”

 

Có lẽ do quá tức giận, hơi thở của ông cụ bỗng nghẹn lại trêи lồng ngực rồi ho khan một tràng dài kinh thiên động địa.

 

Hoắc Gia Lan vội vàng đỡ ông ta lên, vừa xoa lưng thuận khí cho ông cụ Hoắc vừa nói, “Anh họ cả, hôm nay anh đừng đi nữa, sắp sang năm mới rồi, anh nhẫn tâm để ông nội một mình sao?”

 

Người nhà họ chương vẫn luôn đứng tại một góc khuất trong phòng khách quan sát, lúc này mới đi tới.

 

“Chú chương, thím chương, mấy người đỡ ông nội lên gác trước đi.” Hoắc Gia Lan khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo lúc trước, thuần thục quản lý chuyện nhà họ Hoắc rồi lại quay sang nói với ông cụ Hoắc, “Ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cho anh họ đi đâu hết.”

 

“Dừng lại.” Hoắc Thiệu Hằng không nhanh không chậm bước hai bước về phía trước, cắt ngang lời cô ta, một cánh tay vẫy về phía sau, “Người đâu, bắt Hoắc Gia Lan lại.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa dứt lời, những người lính công vụ anh dẫn theo đã lạnh lùng chạy tới, mặt không chút cảm xúc.

 

Một người quặt tay Hoắc Gia Lan về phía sau, còng tay cô ta lại, một người khác rất nhanh dán băng dính lên miệng cô ta.

 

Hoắc Gia Lan chợt nhận ra cô ta còn không có cả một cơ hội để bao biện cho mình, lập tức nước mắt tuôn như mưa, chân mềm nhũn, cả người đều đứng không vững.

 

Nếu không phải có hai người lính công vụ một trái một phải đỡ hai tay cô ta, cô ta sẽ co quắp như một đống bùn nhão trêи mặt đất.

 

Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt quay về phía Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Thiệu Hằng cháu làm cái gì thế? Gia Lan nó phạm vào chuyện gì? Sao cháu lại muốn bắt nó?”

 

Sắc mặt Ông cụ Hoắc càng thêm không dễ nhìn.

 

Bạch Cẩn Nghi có dụng ý khó dò, bọn họ đều thấy được, nhưng mà Hoắc Gia Lan… Có liên quan gì với bà ta sao?

 

Con bé cũng là người bị hại mà!

 

Chú chương và thím chương đỡ cánh tay ông cụ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cảnh này, hai người đều sợ khϊế͙p͙ hồn vì khí thế của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Sáu năm không về nhà, giờ về một cái đã lập tức đã làm cho cả cái nhà này náo loạn đến long trời lở đất.

 

Chương Văn Na và chương Văn Kiệt thì càng không cần nói, hai chị em đứng phía sau bố mẹ mình. Một mặt họ không đành lòng nhìn Hoắc Gia Lan bị còng quặt tay lại, một mặt thì lại thầm nghĩ, nếu như Hoắc Gia Lan biết, lần này Hoắc thiếu về để tính toán nợ nần, liệu cô ta có dùng trăm phương ngàn kế để gọi anh ấy trở về nữa không?

 

Nhưng trêи đời này, không có thuốc trị hối hận.

 

Chuyện đã xảy ra rồi, cho nên Hoắc Gia Lan phải tiếp nhận hậu quả như thế thôi.

 

Chương Văn Na cứ căng thẳng lên là lại cắn móng tay mình. Cô ta nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Hoắc Gia Lan một chút rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng càng thêm sợ hãi.

 

Lần này Hoắc thiếu muốn trả thù chuyện Hoắc Gia Lan ngược đãi Tống Cẩm Ninh trong mười năm nay sao?

 

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhìn về phía ông cụ Hoắc, “Ông nội, chuyện bác gái chết, có lẽ Hoắc Gia Lan cũng biết một chút. Để cho ổn thỏa, trước khi vụ án điều tra xong, cô ta cũng phải bị tạm giam. Ông muốn để cảnh sát bắt cô ta đi giống như Bạch Cẩn Nghi hay là để cháu giam cô ta lại?”

 

“Nó có liên quan đến cái chết của bác cháu sao?!” Ông cụ Hoắc chấn kinh, “Không thể nào? Gia Lan… Gia Lan… Cháu để nó nói, ông không tin nó nhẫn tâm như thế!”

 

Ông cụ Hoắc nhìn Hoắc Gia Lan lớn lên, cũng là người con gái duy nhất của Hoắc Quan Nguyên, đứa con trai cả của ông cụ. Ông cụ không thể để cho con bé xảy ra chuyện được.

 

Tất cả mọi người nhà họ Hoắc đều choáng váng không nói nên lời vì tin tức này.

Bình Luận (0)
Comment