Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 473

Chương 473:

 

Người của Tổng Cục cảnh sát nghe thấy mấy lời vừa đấm vừa xoa này cũng không dám kéo dài thêm, lập tức báo cáo theo từng phân cấp lên trêи.

 

Những người kia cân nhắc đi cân nhắc lại giữa hai bên Hoắc Thiệu Hằng và nhà họ Bạch. Cuối cùng, họ vẫn cho rằng, có lẽ nợ ân tình của nhà họ Bạch thì tốt hơn.

 

Bởi vì Hoắc Thiệu Hằng là người vừa mới từ hậu trường bước ra sân khấu, bọn họ còn chưa thăm dò được nước đi và tính cách nên tạm thời không dám đối nghịch với anh ấy.

 

“Luật sư Kim, thật ngại quá, hôm nay Tổng Cục của chúng tôi nghỉ. Theo quy định, việc xử lý thủ tục bảo lãnh tại ngoại cũng phải hoãn lại theo. Bây giờ, không có ai đối chiếu tài liệu cho cô cả nên mời cô ngày mai lại đến nhé!”

 

Người tiếp đón khách của Tổng Cục cảnh sát bắt đầu chơi trò quanh co kéo dài thời gian.

 

Trước đó, không phải bọn họ không biết cách làm thế nào để ngăn cản vị Luật sư Kim này, mà đúng như Hoắc Thiệu Hằng đoán, quả thật trong nội bộ của bọn họ có người được nhà họ Bạch nhờ cậy, muốn tìm cách phối hợp với Luật sư Kim để đưa Bạch Cẩn Nghi ra ngoài.

 

Bây giờ bị Hoắc Thiệu Hằng uy hϊế͙p͙, bọn họ đành phải tạm thời ngừng hành động lại thôi.

 

Vừa nghe thấy người của Tổng Cục cảnh sát đổi ý, Kim Uyển Nghi biết ngay là có người tạo áp lực, không khỏi cười lạnh nói: “Ôi chao, tôi chờ từ lúc ba giờ sáng tới tận bây giờ chỉ để nghe cái cớ này của các anh à? Nếu đã hoãn lại theo quy định thì các anh cũng phải nói sớm chứ! Thế này không phải đùa giỡn người khác sao? Tôi sẽ tố cáo các anh!”

 

Người của Tổng Cục cảnh sát lúng túng cười theo, không muốn đắc tội cô ta, nhưng cũng không chịu thả người, chỉ nói: “Đây là người mà Cục tác chiến đặc biệt giao cho chúng tôi, nếu chúng tôi không làm việc đúng nguyên tắc, họ cũng sẽ không tha cho chúng tôi đâu.”

 

Hai bên nói qua nói lại một hồi, mãi cho đến khi Kim Uyển Nghi nhận được thông báo ngầm từ người của mình, cũng đã làm ầm ĩ đủ rồi, mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói: “Vậy tôi đi đây, ngày mai tôi lại đến. Hừ, tôi cũng muốn mở mang kiến thức xem cái Cục tác chiến đặc biệt kia là thần thánh phương nào?!”

 

Cô đi từ Tổng Cục cảnh sát ra, lên xe, gọi điện cho tay trong của mình: “Trưởng phòng Vương, rốt cuộc là chuyện gì thế? Không phải Cục tác chiến đặc biệt đó là tổ chức thuộc Bộ Quốc phòng à? Sao có thể can thiệp được vào việc của đồn cảnh sát vậy?”

 

“Sự kiện lần này rất đặc biệt, nếu không nhà họ Bạch cũng sẽ không tìm một luật sư giỏi như cô ra tay.” Trưởng phòng Vương ở đầu dây bên kia nhỏ giọng nói với cô ta: “Cô quay về tìm người ủy thác của cô, bảo họ nghĩ cách đi.”

 

Kim Uyển Nghi cúp điện thoại, trầm ngâm một lúc rồi gọi điện cho nhà họ Bạch.

 

Người nhà họ Bạch đã liên lạc với cô ta chính là Bạch Trường Huy, người con thứ ba của nhà họ Bạch, cũng chính là người quan tâm đến Bạch Cẩn Nghi nhất.

 

“Luật sư Kim à, thế nào rồi? Em gái của tôi đã được ra chưa?”

 

Bạch Trường Huy vẫn đang ngủ. Có điều, khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lại nhìn thấy là Luật sư Kim gọi đến, ông ta liền vội vàng nghe máy, mừng rỡ hỏi.

 

Kim Uyển Nghi có chút lúng túng ho khan một tiếng, “Vẫn chưa đâu, nghe nói là bị Cục tác chiến đặc biệt cản trở. Tôi thương lượng mãi, cuối cùng phía Tổng Cục cảnh sát lấy lý do thủ tục để kéo dài thêm một ngày nữa.”

 

“Cục tác chiến đặc biệt cản trở ư?!”

 

Bạch Trường Huy lập tức nghĩ ngay đến Hoắc Thiệu Hằng. Ông ta có chút sợ hãi, chỉ lo Hoắc Thiệu Hằng nhất quyết muốn dồn Bạch Cẩn Nghi vào chỗ chết để báo thù cho mẹ mình. Cho nên, ông ta nhất định phải nghĩ cách đưa Bạch Cẩn Nghi ra khỏi Cục cảnh sát.

 

“Chuyện này quả thật cũng không thể tránh được Cục tác chiến đặc biệt.” Bạch Trường Huy nói vội vài câu qua điện thoại, “Trường hợp của em gái tôi có liên quan đến Tống Cẩm Ninh, mà con trai của bà ta chính là Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng, một nhân vật quan trọng trong Cục tác chiến đặc biệt. E rằng chính là do cậu ta cản trở.”

 

“Hả? Thật ư? Sao ông không nói sớm! Làm tôi phí mất ba tiếng đồng hồ ở Tổng Cục cảnh sát. Ha ha, lần đầu tiên tôi thấy có người dám lợi dụng chức quyền để xử lý việc cá nhân ở trước mặt tôi đấy!” Kim Uyển Nghi cười lạnh một tiếng, khởi động xe: “Đưa địa chỉ và số điện thoại của anh ta cho tôi, tôi sẽ dạy anh ta làm người trong một phút!”

 

Nghe cách nói chuyện không chút khách khí của Kim Uyển Nghi, mồ hôi bắt đầu túa ra trêи trán Bạch Trường Huy.

 

Dạy Hoắc thiếu làm người á? Cô ta chán sống rồi sao!?

 

Ông ta lấy khăn giấy ra thấm nhẹ lên trán, thầm nghĩ thảo nào những tay luật sư lão làng ở Văn phòng Luật sư JD kia đều không nhận vụ án này của ông ta, chỉ có Kim Uyển Nghi đồng ý nhận. Hóa ra, đây là một con nghé mới sinh không sợ hổ, căn bản không hề biết nước ở đằng sau vụ án này sâu tới mức nào.

 

Đương nhiên, cũng có thể cô ta biết nhưng không thèm quan tâm, hoặc là vì cô ta đang cần một vụ án cỡ này để đánh bóng tên tuổi của mình chăng?

 

Biết rõ núi có cọp mà vẫn đi vào, hẳn là cô ta đang nghĩ không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con nhỉ…

Bình Luận (0)
Comment