Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 482

Chương 482:

 

“Khanh Ngôn! Cuối cùng con cũng trở về rồi!”

 

Phu nhân Thủ tướng lập tức đi lên trước kéo tay cô ta, vô cùng xúc động.

 

Cô gái kia đội một chiếc mũ nồi màu tím có phần lưới che nửa mặt. Cô ta khẽ nắm tay phu nhân Thủ tướng: “Mami, con về rồi đây. Để con giới thiệu với mọi người một chút, đây là Luật sư Hà Chi Sơ ạ!”

 

Người bước xuống xe ngay sau đó chính là Hà Chi Sơ. Anh ta mặc chiếc áo vest đuôi tôm màu đen đứng bên cạnh xe, vóc dáng cao lớn, tuấn tú, đôi mắt ướt hoa đào hờ hững nhìn về phía trước, sống mũi cao vút và đôi môi mỏng mím chặt làm lộ rõ nét mặt cực kì lạnh lùng, cũng vô cùng nghiêm túc của anh ta.

 

Âm Thế Hùng vẫn cười hì hì nhìn về hướng chiếc xe chuyên dụng Limousine đuôi dài màu đen nhưng trong lòng lại đang nổi lên vô vàn cơn sóng lớn.

 

Anh ta thật sự không thể ngờ lại gặp Hà Chi Sơ trong tình huống này!

 

Nếu là ở Mỹ thì anh ta sẽ không có gì bất ngờ cả. Ở Mỹ, Hà Chi Sơ có mối quan hệ rất rộng trong giới chính trị và quân đội, nhưng còn ở Đế quốc Hoa Hạ thì sao?!

 

Anh ta không hề biết Hà Chi Sơ lại có mối quan hệ thân thiết đến mức này với nhà Thủ tướng.

 

Việc này, Cục tác chiến đặc biệt bọn họ đã sơ suất rồi.

 

Một tay của Âm Thế Hùng khẽ xoa lên tai, bắt đầu gõ ngắt quãng. Anh ta đang gửi mật mã Morse qua tai nghe.

 

Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng nhận được tin tức của anh ta cùng một lúc.

 

Triệu Lương Trạch không biết rõ lắm về Đậu Khanh Ngôn. Anh ta cũng giống Âm Thế Hùng, chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên với việc Hà Chi Sơ có thể xuất hiện trong tình huống này.

 

Cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng thì phức tạp hơn một chút.

 

Đậu Khanh Ngôn lại xuất hiện cùng với Hà Chi Sơ ư?

 

Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng hơi trầm xuống. Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người của Cố Niệm Chi, đưa tay ra nắm chặt tay cô.

 

Cố Niệm Chi quay đầu sang, khẽ nhếch đôi môi củ ấu đỏ hồng lên mỉm cười với anh, đôi mắt như tự mang hiệu ứng mắt đẹp kia long lanh nước giống như ao hồ mùa thu, làm xao xuyến cả trái tim và tâm hồn người ta.

 

Triệu Lương Trạch xuống khỏi xe chuyên dụng chống đạn, mở cửa xe cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng xuống xe trước, sau đó đưa tay ra cầm lấy tay Cố Niệm Chi, đỡ cô xuống xe.

 

Cố Niệm Chi mặc một bộ váy dạ hội chữ A trễ vai bằng voan mỏng màu hồng anh đào, trêи vai khoác một chiếc khăn choàng nhỏ bằng lông chồn. Mái tóc dài xõa sau lưng, chỉ tết một bím tóc nhỏ rồi búi tròn lại trêи đỉnh đầu bằng một chiếc vòng búi tóc, không để tóc mái, để lộ ra vầng trán cao mịn màng, trắng sáng. Chỉ ở cái độ tuổi trẻ trung nhất người ta mới dám trang điểm như thế này, vừa xinh đẹp lại tràn đầy sức sống, không có gì phải che giấu.

 

Đôi lông mày gần như thành hình tự nhiên, không cần tỉa tót, lông mi vừa dài vừa dày, không cần chuốt mascara nên không lo lớp mascara bị lem, làm hỏng lớp trang điểm.

 

Khuôn mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân kia chỉ được đánh một lớp phấn nền mỏng không bắt sáng khiến gương mặt trắng trẻo của cô không quá chói mắt. Màu son cũng là màu hồng anh đào nhạt, làm đôi môi củ ấu đỏ hồng kia thêm căng mọng.

 

Bất kể là ở trước mặt ai, cô cũng vô cùng nổi bật, khác biệt với tất cả mọi người.

 

Hoắc Thiệu Hằng âm thầm thưởng thức mà không để người khác phát giác, kéo tay Cố Niệm Chi, dẫn cô đi về hướng cầu thang của dinh thự Thủ tướng.

 

***

 

Ở bên ngoài cổng chính của dinh thự Thủ tướng, Hà Chi Sơ đi đến trước mặt Thủ tướng và phu nhân, hơi khom người, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi là Hà Chi Sơ, rất hân hạnh!”

 

Thủ tướng vội đưa tay ra, bắt tay với anh ta, vô cùng xúc động nói: “Cảm ơn Luật sư Hà, may nhờ có anh Khanh Ngôn của chúng tôi mới trở về đấy!

 

“Chị ơi! Chị! Chị về rồi!”

 

Cô bé trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh Đậu Hào Ngôn kia đi lên phía trước, nắm chặt tay Đậu Khanh Ngôn, “Chị, chị còn nhớ em không đấy? Em là Ái Ngôn đây!”

 

“Tiểu Ái Ngôn à, em lớn thế này rồi sao?” Đậu Khanh Ngôn mỉm cười xoa đầu cô bé, quay người nói với Hà Chi Sơ đứng bên cạnh: “Luật sư Hà này, đây là Ái Ngôn, em gái của tôi, cô bé ít tuổi hơn tôi và anh trai nhiều, năm ngoái vừa tròn mười tám tuổi thôi.”

 

Đậu Ái Ngôn tò mò nhìn Hà Chi Sơ rồi bất giác đỏ mặt, mỉm cười với Hà Chi Sơ, “Chào Luật sư Hà ạ!”

 

Hà Chi Sơ khẽ gật đầu với cô ấy. Vì nghe nói cô ấy cũng vừa tròn mười tám tuổi, ánh mắt anh ta không khỏi dừng lại trêи khuôn mặt cô ấy lâu hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment