Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 500

Chương 500:

 

“Đã xảy ra chuyện gì thế?!”

 

Tiếng nhạc trong phòng khách đột nhiên ngưng bặt, ánh đèn vừa mới tối xuống lại sáng lên.

 

Trông thấy ở phía cửa lớn đột nhiên có rất nhiều lính tráng vũ trang đầy đủ chạy vào, mọi người đều trợn tròn mắt.

 

Đậu Hào Ngôn tách đám người ra đi tới, không vui nói, “Các anh là lính ở đâu? Vì sao tự tiện xông vào dinh thự Thủ tướng?”

 

Triệu Lương Trạch trầm mặt bước ra, giơ lệnh bắt giữ trong tay về phía Đậu Hào Ngôn, “Xin hỏi Đậu Khanh Ngôn ở đâu?”

 

Sắc mặt Đậu Hào Ngôn lập tức trắng bệch, anh ta không thể ngờ rằng người của Cục tác chiến đặc biệt lại tới nhanh như vậy!

 

Bọn họ vừa mới thuyết phục Đậu Khanh Ngôn, đang muốn đưa cô ta ra nước ngoài ngay trong đêm nay.

 

“Tìm em… em gái tôi có chuyện gì không?”

 

Anh ta lắp bắp hỏi, vẫn còn muốn kéo dài thời gian.

 

“Nếu anh không nói, tôi có thể dùng tội ngăn cản người thi hành công vụ để bắt giữ anh.”

 

Gương mặt tuấn tú của Triệu Lương Trạch nghiêm lại, không chút do dự nói.

 

Bạch Duyệt Nhiên đứng trong đám người nhìn thấy một màn này, thầm gật đầu khen ngợi, cũng tách đám người ra đi tới, nói với Đậu Hào Ngôn, “Anh Đậu, mong anh hợp tác với chúng tôi, giao Đậu Khanh Ngôn ra đây.”

 

Triệu Lương Trạch cảm kϊƈɦ nhìn Bạch Duyệt Nhiên một cái, nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Trưởng phòng Bạch, phiền cô tránh sang một bên trước. Hôm nay, tất cả mọi người ở đây đều sẽ phải tới Cục tác chiến đặc biệt để hỗ trợ điều tra.”

 

“Nên làm mà.”

 

Bạch Duyệt Nhiên không có chút không vui nào, mỉm cười với anh ta, quay người đi trở lại, đứng bên cạnh người Bạch Sảng.

 

Bạch Sảng sững sờ nhìn Triệu Lương Trạch. Dưới ánh đèn, quân phục trêи người anh ta phẳng phiu, thẳng thớm, so với vẻ ôn tồn, lễ độ rất thuần túy trước đây thì hiện tại lại tăng thêm mấy phần phong thái cứng cỏi của quân nhân.

 

Bạch Duyệt Nhiên nhìn sang Bạch Sảng, khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay cô ta, “Đừng nhìn nữa, chờ một lát chúng ta sẽ đi cùng bọn họ tới Cục tác chiến đặc biệt để hỗ trợ điều tra đấy.”

 

“Ừm.”

 

Bạch Sảng buồn bã gật đầu, cuối cùng cũng dời ánh mắt đi.

 

Hà Chi Sơ lẳng lặng nhìn một màn này ngoài cổng, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh lộ ra vẻ tươi cười, tự nhủ nói, “… Tới coi như kịp thời, còn nhanh hơn mình nghĩ một chút.”

 

“Canh giữ mọi lối ra, không thả một ai đi hết!”

 

Cảnh sát quân sự và lính cảnh vệ Hoắc Thiệu Hằng đưa tới nhanh chóng khống chế toàn bộ phòng khách.

 

“Đậu Khanh Ngôn ở đâu?” Triệu Lương Trạch từng bước ép hỏi Đậu Hào Ngôn, “Anh Đậu, anh không muốn hợp tác với Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi đúng không?”

 

Mặc dù Đậu Hào Ngôn có thân phận là con trai Thủ tướng nhưng anh ta cũng không phải là Thủ tướng như bố mình. Bản thân anh ta chỉ là nhân viên nhàn tản trong một công ty tư vấn mà thôi. So về thực quyền thì anh ta không thể bằng được Triệu Lương Trạch, thậm chí đến cả Phạm Kiến, đội trưởng đội công vụ của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng không thể sáng bằng.

 

Triệu Lương Trạch vừa lạnh mặt một cái, Đậu Hào Ngôn lập tức câm như hến.

 

Anh ta nghẹn họng nhìn Triệu Lương Trạch trân trối, nhìn từng tốp lính phong tỏa canh giữ toàn bộ dinh thự Thủ tướng, cuối cùng cũng hiểu rõ họ đã mất lợi thế của mình rồi. Nếu như bọn họ không từ bỏ Đậu Khanh Ngôn thì người gặp xui xẻo sẽ là cả nhà họ Đậu bọn họ.

 

Đặc biệt là bố anh ta!

 

“Nó… Nó ở… ở bãi đỗ xe… sau nhà.”

 

Đậu Hào Ngôn cắn răng chỉ về phía cửa sau.

 

“Cảm ơn anh Đậu.” Triệu Lương Trạch nói lại lời Đậu Hào Ngôn vào trong micro trêи tai nghe, “Mục tiêu ở bãi đỗ xe sau dinh thự Thủ tướng, tôi lập tức tới ngay.”

 

“Đã nghe.”

 

Phạm Kiến dẫn một tốp lính đang canh giữ ở cửa số hai dinh thự Thủ tướng đi ra.

 

***

Bình Luận (0)
Comment