Chương 504:
Anh cũng đang sám hối. Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của anh khi trông thấy những bức ảnh đó không phải là lo lắng về chuyện có khả năng bị lộ bí mật, mà lại là lo lắng Cố Niệm Chi sẽ không vui…
Trong khoảnh khắc ấy, anh thậm chí còn không kịp nghĩ đã lập tức nói rõ sự thật với cô, thật ra như vậy cũng trái với nguyên tắc giữ bí mật rồi.
Hóa ra tầm ảnh hưởng của cô đối với anh, vị trí của cô trong lòng anh sâu hơn anh nghĩ rất rất nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu đứng trêи sân thượng rét lạnh, một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm cùi chỏ, điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết, nhưng anh lại chưa hút một hơi nào.
Anh giữ tư thế đó thật lâu, cũng im lặng thật lâu.
Cố Niệm Chi khoác áo lông đi theo ra, khẽ nhẹ giọng nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, anh đã nói anh tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không nói với người khác, anh yên tâm đi.”
Dù trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, rất buồn bã, dù rằng Đậu Khanh Ngôn có một lần nữa diễu võ giương oai trước mặt cô, cô cũng sẽ giữ kín mồm mình.
Hoắc Thiệu Hằng ý thức được rằng Cố Niệm Chi còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này, anh tiện tay ném điếu thuốc vào trong thùng rác ngoài ban công, quay người ôm lấy Cố Niệm Chi về phòng ngủ.
Vừa đóng cánh cửa sổ sát đất lại, không khí ấm áp, dễ chịu liền ập vào mặt, Cố Niệm Chi không nhịn được hắt hơi mấy cái.
Hoắc Thiệu Hằng không buông tay ra, vẫn khoác lên bả vai Cố Niệm Chi như cũ, do dự một lúc lâu, mới cố tàn nhẫn nói, “Niệm Chi, em có từng nghĩ tới không? Nếu như em thật sự muốn ở bên anh, mấy chuyện thế này, sau này có lẽ sẽ còn xảy ra. Thậm chí là còn có những chuyện còn khiến em khó xử hơn cả thế này, có khi còn phải đau khổ nữa. Dù em có biết sự thật cũng không thể giải thích, không cách nào cãi lại, thậm chí không thể lộ ra một ánh mắt, một nét mặt nào… Như vậy, em chịu đựng được sao?”
Những hiểu lầm, khốn khổ và khó xử này, có lẽ chính là cái giá để có thể bước cùng với kiểu người như anh. Sắc mặt của anh vô cùng kìm nén và chịu đựng, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó hiểu, chờ cô trả lời.
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Thì ra là thế.”
Phản ứng của cô quá nhanh, thái độ quá mức thản nhiên khiến Hoắc Thiệu Hằng nhất thời không biết được rằng, rốt cuộc Cố Niệm Chi có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này hay không.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Thiệu Hằng lại nói tiếp, “Thật ra, đối với người làm nghề như anh mà nói, mấy chuyện này không đáng kể chút nào. Thế hệ trước của Cục tác chiến đặc biệt bọn anh cũng đã từng phải mang tiếng xấu một cách oan ức rồi. Em có biết có bao nhiêu đồng nghiệp của anh biến mất một cách im hơi lặng tiếng trong những trại giam ở nước ngoài không? Đến tận lúc chết họ cũng không đạt được sự thừa nhận của quốc gia. Bởi vì đây chính là phương thức xử lý công việc trong nghề này của bọn anh.”
Mà bản thân bọn họ cũng đã tập mãi thành quen rồi.
Đây mới là sự cống hiến toàn bộ thể xác và tinh thần một cách chân chính, không chỉ có sinh mạng của mình, mà còn cả thanh danh của bản thân nữa…
Cố Niệm Chi thật sự bị dọa đến ngây người. Cô thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới thể hiện sự phản đối của mình một cách mãnh liệt, “Không! Không được! Sao có thể như thế được chứ?! Vì có sự trả giá vô tư của anh, tất cả mọi người mới được hưởng hòa bình, bọn họ phải biết được sự hy sinh cống hiến của bọn anh chứ! Tên tuổi của những người thế hệ trước không nên chỉ được lưu giữ trong hồ sơ bí mật của Cục tác chiến đặc biệt! Em hy vọng có một ngày, mỗi một cống hiến hy sinh của mỗi thành viên trong Cục tác chiến đặc biệt bọn anh đều có thể xuất hiện trong những đài tưởng niệm công khai! Bọn họ không nên bị lãng quên, càng không đáng phải gánh vác những tội danh hay tiếng xấu đó!”
Đột nhiên Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy vô cùng cảm động, anh khom người ôm lấy cô, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong sự huấn luyện mà anh từng trải qua trong bao nhiêu năm, anh đã được dạy rằng, cho dù bản thân ở trong nghịch cảnh thế nào đều không được biện hộ cho bản thân, cũng tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ bí mật nào.
Cố Niệm Chi dựa lưng vào trong ngực Hoắc Thiệu Hằng, mỉm cười rồi nói khẽ, “Thôi được rồi, Hoắc thiếu, em thừa nhận, thật ra em không vĩ đại như thế. Em vừa nói như vậy, thuần túy chỉ vì anh thôi.”
Cô quay đầu sang nhìn anh, mỗi câu mỗi chữ đanh thép như chém đinh chặt sắt, “Nếu có một ngày anh gặp phải tình cảnh đó, em sẽ không bỏ qua, cũng sẽ không đồng ý với phương thức xử lý như thế. Em sẽ không để cho bất kỳ ai có cơ hội hủy hoại danh tiếng của anh. Em lấy tính mạng của em ra thề, nếu như anh không có ở đây, em sẽ dùng quãng đời còn lại để bảo vệ danh dự của anh, bảo vệ cho tất cả những thứ anh muốn bảo vệ.”
Trái tim của Hoắc Thiệu Hằng bỗng đập thịch lên một nhịp thật mạnh. Anh chưa từng nghĩ tới Cố Niệm Chi lại hiểu mình sâu sắc đến mức này.
Anh cũng chưa từng ý thức được rằng, sẽ có một lời thổ lộ có thể kϊƈɦ thích trực tiếp vào nơi sâu thẳm trong nội tâm anh, khiến cho anh ngoại trừ thần phục ra thì không còn lối thoát nào khác như vậy.
Cảm động, động lòng, động tình, động ý, đủ loại cảm xúc phức tạp khó mà diễn tả bằng lời đan xen vào nhau.
Hoắc Thiệu Hằng không thể nào kìm nén được nữa, hai cánh tay anh chợt dùng sức, xoay cả người Cố Niệm Chi lại đối mặt với mình.
Một tay luồn vào trong mái tóc dầy mượt sau gáy cô, một tay ôm ấy chiếc eo nhỏ của cô, đẩy cả người cô tựa lưng vào bức tường ở phía sau.
Cố Niệm Chi không thể động đậy được, ngước mắt lên chỉ nhìn thấy cặp lông mày dầy, sắc bén như kiếm, đôi mắt sâu thẳm đen như mực đang trầm ngâm khóa chặt lấy mình.