Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 512

Chương 512:

 

Triệu Lương Trạch suýt nữa thì hít vào một hơi lạnh, chỉ có điều đang ở trước mặt Ôn Thủ Ức, sợ cô ta xem thường nên mới cưỡng ép nhịn xuống.

 

Có thể bay từ Mỹ tới Đế quốc Hoa Hạ bằng máy bay tư nhân, chiếc máy bay đó chắc chắn không phải là máy bay tư nhân bình thường.

 

Máy bay tư nhân trêи thị trường dù trông có vẻ xa hoa, nhưng đại đa số đều chỉ thích hợp bay chặng ngắn.

 

Máy bay tư nhân có thể bay xuyên lục địa là vô cùng hiếm thấy, toàn thế giới cũng chỉ có một số ít tỷ phú mới có đủ nhân lực và điều kiện kinh tế nuôi loại máy bay tư nhân này.

 

Mà trong số những tỷ phú trêи thế giới, trước giờ Triệu Lương Trạch không thấy có ai người Mỹ mà mang họ Hà cả.

 

“Là như vậy sao…” Triệu Lương Trạch ghi chép lại trêи máy tính, “Sau khi máy bay hạ cánh, các cô đưa thẳng cô ấy tới dinh thự Thủ tướng à?”

 

“Đúng thế, ở trêи máy bay, cô ấy có gọi cho người nhà một cuộc, vì thế người nhà cô ấy mới lâm thời nảy ra quyết định tổ chức một bữa tiệc long trọng để hoan nghênh cô Đậu sáu năm rồi mới về nước.” Ôn Thủ Ức cảm khái thở dài một tiếng, “Nhà họ Đậu thật sự là rất thương cô con gái này. Thứ cho tôi mạo muội, chẳng qua chỉ là mấy bức ảnh thôi mà. Kể cả có là giả đi chăng nữa thì cũng chỉ là tình ý không thể nói thành lời của một cô gái trẻ, việc gì phải làm cho khó coi thế này chứ? Lại còn muốn bắt cô ấy nữa sao? Bụng dạ Thiếu tướng Hoắc của các anh nhỏ nhen như vậy, sao mà làm được tướng quân?”

 

Triệu Lương Trạch cố gắng mím chặt môi, một lần nữa mỉm cười, rồi lại hỏi tiếp, “Như vậy, sau khi tới dinh thự Thủ tướng, bộ phim ngắn về du học đó của cô ta, là do cô ta tự mình làm sao?”

 

“… Có lẽ là người nhà cô ấy làm đấy?”

 

Ôn Thủ Ức cười tít mắt đáp lại anh ta, nói vô cùng kín kẽ, không lọt một giọt nước nào.

 

“Sao có thể như thế được? Rõ ràng là cô ấy vừa xuống máy bay là tới dinh thự Thủ tướng, sau đó tiệc tối bắt đầu ngay. Làm sao người nhà cô ta có kịp thời gian để chuẩn bị trước được chứ?”

 

Lần này Triệu Lương Trạch hỏi được một câu tương đối sắc bén.

 

Ôn Thủ Ức suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi thật sự không biết. Các anh nên tự hỏi Khanh Ngôn thì tốt hơn.”

 

“Tất nhiên là sẽ hỏi.” Triệu Lương Trạch khẽ gật đầu, “Còn nữa, điện thoại di động và tất cả các vật dụng điện tử của cô đều sẽ phải giao cho chúng tôi bảo quản, tới khi mọi người được thả về sẽ trả lại.”

 

“Nhớ kỹ, các anh không được phép giam chúng tôi quá hai mươi bốn tiếng, nếu không, tôi sẽ kiện cho các anh mất hết mặt mũi đấy.”

 

Nụ cười trêи mặt Ôn Thủ Ức biến mất, gương mặt như băng sương nhìn Triệu Lương Trạch, lạnh lùng nói.

 

Triệu Lương Trạch vốn là người có tính cách hiền hòa nhất trong bốn thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, là người tốt tính nhất, vậy mà cũng có chút không nhịn được.

 

Anh ta cúi thấp đầu, gân xanh trêи cổ hơi lộ ra, gõ bàn phím laptop cành cạch.

 

Hoắc Thiệu Hằng trong phòng bên cạnh cũng nheo mắt lại, nhắn tin cho Triệu Lương Trạch, “… Để Niệm Chi thẩm vấn cô ta.”

 

Thấy tin nhắn này, Triệu Lương Trạch vui như mở cờ trong lòng, vội vàng trả lời, “Quá tốt rồi! Anh bảo Niệm Chi tới đi! Bao giờ con bé tới?”

 

“Cậu cứ ra trước đi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa trả lời tin nhắn của Triệu Lương Trạch vừa gọi điện cho Cố Niệm Chi.

 

Cố Niệm Chi vẫn còn đang lăn qua lật lại trêи giường, không tài nào ngủ được.

 

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô vội vàng cầm lên xem. Thấy là điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, cô cảm thấy vui vẻ vô cùng, vội vàng hỏi, “Hoắc thiếu, có chuyện gì sao?”

 

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, nhẹ nhàng hỏi, “Em vẫn chưa ngủ à?”

 

“… Em chưa ngủ…” Cố Niệm Chi hơi chột dạ cười lấy lòng rồi vội vàng đổi chủ đề, “Anh gọi điện thoại cho em vào giờ này, có chuyện gì sao ạ?”

 

“Ừm, có chút việc.”

 

Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ dạng Ôn Thủ Ức ở bên phòng thẩm vấn, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ của mấy con búp bê mà hồi bé Cố Niệm Chi hay thích chơi, càng nhìn càng cảm thấy giống Ôn Thủ Ức.

 

Tay anh siết chặt lại, ánh mắt thâm sâu khó dò, nhưng vẫn không thay đổi quyết định, khẽ thấp giọng nói, “Vậy em tới đây một chút, giúp bọn anh thẩm vấn Ôn Thủ Ức và Hà Chi Sơ.”

Bình Luận (0)
Comment