Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 517

Chương 517:

 

“Giúp đỡ hỗ trợ giữa đồng nghiệp với nhau đúng là nên làm thật, nhưng tôi chỉ thấy đồng nghiệp nam bật ô che cho đồng nghiệp nữ lên xe, chứ chưa thấy đồng nghiệp nữ cầm ô che cho đồng nghiệp nam lên xe bao giờ cả.” Cố Niệm Chi mỉm cười, “Hơn nữa, khi tôi ở Mỹ, cũng đã tới nhà Giáo sư Hà. Vị trí của cô trong nhà Giáo sư Hà thế nào, có quyền hạn ra sao, chuyện đó chỉ giấu giếm được người khác chứ sao giấu được tôi?”

 

“Rốt cuộc Giáo sư Hà đã nói với cô những điều gì?” Cuối cùng sắc mặt Ôn Thủ Ức cũng biến đổi hoàn toàn, giọng nói gắt lên the thé, âm cuối cùng còn mang theo sự rung động, có vẻ đã hơi phát cuồng rồi.

 

Cố Niệm Chi khẽ nhướng mày, suy nghĩ biến chuyển nhanh như chớp, mỉm cười lừa cô ta, “Lời nên nói đều nói rồi.”

 

Hai hàng lông mày thẳng hình chữ nhất của Ôn Thủ Ức nhướng cao lên, nhìn cô bằng ánh mắt khó mà tin được, “Nói hết rồi ư? Chuyện gì cũng nói hết rồi?”

 

“Ừm, cái gì nên nói cũng nói hết rồi.”

 

Vẻ mặt Cố Niệm Chi không thay đổi gì, cúi đầu tiếp tục ghi chép trêи máy tính.

 

“Ha ha, nói rồi mà cô còn đối xử như thế với Giáo sư Hà? Đối xử thế này với tôi được sao?” Ôn Thủ Ức nhìn Cố Niệm Chi chằm chằm, sau đó phì cười thành tiếng, “Thôi được rồi, cô đừng có lừa tôi, cô có muốn cũng không lừa được tôi đâu.”

 

“Tôi chỉ đang giải quyết việc công thôi, điều này mà cô cũng có nghi vấn à?”

 

Cố Niệm Chi trả lời tỉnh bơ.

 

Lúc này Ôn Thủ Ức mới thở hắt ra một hơi dài, đột nhiên bật cười ha ha, lắc đầu nói, “Hóa ra là cô vốn đang lừa tôi! Tôi đã nghĩ sao cô lại quái dị như thế mà! Hóa ra là cô đang lừa tôi!”

 

Không phải chuyện gì Hà Chi Sơ cũng nói cho Cố Niệm Chi.

 

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Ôn Thủ Ức vừa ấm áp vừa mềm mại, một cảm giác cảm động dâng lên khiến chính cô ta cũng khó ức chế nổi, giống như có một luồng nhiệt từ từ dâng trào, làm cho hai gò má cô ta ửng đỏ.

 

Thấy Ôn Thủ Ức tự dưng lại đỏ mặt, trong lòng Cố Niêm Chi càng cảm thấy kì quặc hơn. Cô cũng nhíu mày, nghiêm túc nói, “Lừa cô ư? Tôi không lừa gì cô cả, không tin cô có thể đi hỏi Giáo sư Hà.”

 

“Ừm, tôi thừa nhận là suýt chút nữa tôi bị cô lừa rồi.” Ôn Thủ Ức tựa lưng vào ghế, “Câu ‘Lời nên nói đều nói rồi’ của cô, nói lớn thì cũng lớn mà nói nhỏ thì cũng nhỏ, chủ yếu là cố lừa tôi thôi, cho nên tôi cũng không truy cứu kĩ với cô làm gì!”

 

Lần này, tới lượt Cố Niệm Chi nhíu mày, cảm thấy dường như chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

 

Thấy dáng vẻ không nói nên lời của Cố Niệm Chi, Ôn Thủ Ức nghiêng người về phía trước, khẽ thấp giọng cười nói, “Niệm Chi, cô đừng nghĩ nữa. Tôi thừa nhận rằng cô thông minh, lanh lợi, thậm chí còn thông minh hơn tôi nhiều, nhưng chuyện này, thật sự không thể chỉ dựa vào sự thông minh mà có thể nghĩ rõ ràng được đâu.”

 

Đôi mắt đen lay láy của Cố Niệm Chi sa sầm xuống, nhìn Ôn Thủ Ức một cái.

 

Mặc dù trong lòng cô có rất nhiều nghi hoặc, hận không thể lập tức hỏi ngay ra miệng. Có điều, là một sinh viên xuất sắc ngành luật, cô biết rằng, nếu bây giờ cô mà hỏi, chắc chắn sẽ bị đối phương nắm mũi dẫn đi, cho nên cô tuyệt đối không thể hỏi. Dù trong lòng vô cùng kì quái, cô cũng cần phải chống cự lại cám dỗ này.

 

“Cô Ôn, cô đã mâu thuẫn với những vấn đề liên quan đến mối quan hệ giữa cô với Giáo sư Hà thế này, tôi cũng có thể hiểu, có lẽ là không tiện nói ra đúng không?” Cố Niệm Chi khoanh tay dựa vào lưng ghế, “Vậy thế này đi, tôi hỏi cô một vấn đề khác, chuyện Đậu Khanh Ngôn yêu thầm Hoắc Thiệu Hằng, dù cô có biết cũng sẽ nói không biết, đúng không?”

 

“Đúng.” Ôn Thủ Ức buột miệng trả lời, sau đó nhanh chóng nhận ra rằng mình bị Cố Niệm Chi hố, lập tức đổi giọng nói, “Không phải!”

 

Nói xong lại phát hiện vẫn bị hố, Ôn Thủ Ức lập tức nổi đóa.

 

Cô ta tức giận đến mức thở hổn hển, mặc dù trong lòng đã tự cảnh cáo bản thân không nên tức giận với Cố Niệm Chi, nhưng vẫn không nhịn được. Vừa nhìn thấy người đối diện, cô ta thật sự khó có thể bình tĩnh lại.

 

Cố Niệm Chi thích nhất là nhìn Ôn Thủ Ức tức giận đến thở hổn hển thế này. Cô ta càng tức giận, Cố Niệm Chi càng bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, nói: “Có nghĩa là, cô biết chuyện Đậu Khanh Ngôn thầm mến Hoắc Thiệu Hằng, nhưng cố tình không nói, sau đó để mặc cô ta lật đi lật lại những bức ảnh đã qua Photoshop đó, chờ cô ta xấu mặt, cuối cùng phải ngồi tù đúng không?”

 

“Ha ha, cô nghĩ tôi thật sự không có đạo đức nghề nghiệp như thế sao.” Ôn Thủ Ức mỉm cười phản kϊƈɦ, “Cô ấy là đương sự của tôi, những tấm hình kia có phải là Photoshop hay không, còn phải chờ giám định đã. Cô Cố ạ…”

 

Ôn Thủ Ức đột nhiên nhoài người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Chi, cười nói, “… Hay là cô không chấp nhận được sự thật này, cho nên nhất định phải chỉ hươu bảo ngựa thế?”

 

Cuối cùng cũng rơi vào bẫy…

Bình Luận (0)
Comment