Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 524

Chương 524:

 

“Em biết, chưa chắc Giáo sư Hà hoàn toàn không biết rõ tình hình, nhưng chỉ cần Giáo sư Hà không thật sự nhúng tay vào thì em vẫn vô cùng cảm kϊƈɦ Giáo sư Hà, rất biết ơn thầy.”

 

Cố Niệm Chi nói, rồi lại đứng lên, cung kính gập người trước Hà Chi Sơ một cái.

 

Hà Chi Sơ hơi sửng sốt, thần sắc phức tạp nhìn Cố Niệm Chi, không nói gì, cũng không ngăn cản cô.

 

“Khi theo Giáo sư Hà học tập ở Mỹ nửa năm, em hiểu rõ, với khả năng của Giáo sư Hà ở Mỹ, nếu như Giáo sư Hà thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này, những hình ảnh đó đã sớm bị tiết lộ ra ngoài rồi.”

 

Cố Niệm Chi thành khẩn nói.

 

Lúc ở phòng kế bên cô vừa nghĩ thông suốt điểm này, chính là lúc Hà Chi Sơ nói chiếc máy bay kia không tính là chuyện gì cả.

 

Hà Chi Sơ cười cười, “… Em cũng đừng nghĩ tôi tốt như thế, đương nhiên là tôi cũng có ý đồ riêng.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đào hố bẫy anh ta, sao anh ta lại không chơi xỏ Hoắc Thiệu Hằng một phen chứ? Hà Chi Sơ thầm cười lạnh trong lòng.

 

Anh ta yên lặng nhìn Cố Niệm Chi, trong lòng có quá nhiều thứ hỗn loạn muốn nói, nhưng không thể nào nói nên lời.

 

“Cho dù là cố ý hay vô tình, chuyện này trước mắt vẫn còn trong phạm vi khống chế, em cảm ơn Giáo sư Hà.” Cố Niệm Chi kiên quyết tặng cho Hà Chi Sơ vài cái danh cao chót vót, “Em có thể làm nghiên cứu sinh Thạc sỹ của thầy, thật là một điều may mắn của em.”

 

Người xưa có câu, lời nào cũng có thể vạch trần, chỉ riêng mấy lời nịnh nọt là chẳng ai vạch bao giờ.

 

Dù là một người cao quý, thận trọng, không thiếu thứ gì như Hà Chi Sơ, cũng không chịu được những nịnh nọt của Cố Niệm Chi…

 

“Được rồi, được rồi, tôi hiểu ý của em rồi.” Hà Chi Sơ cụp đôi mắt ngạo mạn xuống, chỉ có điều là khóe đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên, liếc xéo Cố Niệm Chi một cái, “Hoắc Thiệu Hằng sống hay chết không liên quan gì tới tôi. Nhưng chuyện anh ta dám lợi dụng em làm việc cho anh ta thì tôi không thể nhịn được.”

 

“Giáo sư Hà, Hoắc thiếu không hề lợi dụng em, là chính em tự nguyện!” Cố Niệm Chi cố gắng xóa đi suy nghĩ kì quái của Hà Chi Sơ, “Hơn nữa, em vốn học luật, giúp đỡ làm chuyên gia thẩm vấn, học tập kỹ xảo tra hỏi và biện luận, cũng coi như là được áp dụng thực tế mà. Giáo sư Hà, thầy cảm thấy như vậy không tốt sao?”

 

“Thật quá ngây thơ.” Sắc mặt Hà Chi Sơ lạnh đi, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn, “Anh ta là người ngành gì, lại cần tới một luật sư còn chưa có giấy phép, mới chỉ tốt nghiệp đại học như em làm chuyên gia thẩm vấn sao? Niệm Chi à, em đừng bị anh ta mê hoặc đến mụ mị đầu óc. Loại người như anh ta, anh ta có bán đứng em, em cũng vẫn còn đang phất cờ hò reo cổ vũ anh ta đấy!”

 

“Hoắc thiếu không phải loại người như vậy!”

 

Cố Niệm Chi không bị Ôn Thủ Ức chọc giận, nhưng lại bị Hà Chi Sơ chọc giận thành công.Cô siết chặt tay đứng lên, khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết tức giận đến đỏ ửng lên. Trong đôi mắt to tròn có lửa giận bừng bừng như là thiếu nữ trong truyện tranh manga đột nhiên sống dậy, mặc dù không có chút lực công kϊƈɦ nào, nhưng vẻ đẹp đầy sức sống kia lại không chỉ công chiếm trái tim của một người…Hà Chi Sơ bỗng quay người đi về phía cửa phòng thẩm vấn, anh ta không muốn nói thêm một câu nào với Cố Niệm Chi nữa.Vừa đặt tay lên tay nắm cửa phòng thẩm vấn, Cố Niệm Chi đã đuổi theo tới, nắm lấy tay áo Hà Chi Sơ, vẫn nhất quyết không chịu buông tha, “Giáo sư Hà, thầy không thể nói Hoắc thiếu như vậy được.”

 

“Tôi đã nói rồi đấy, em làm gì được tôi nào!”

 

Hà Chi Sơ xoay người, lạnh lùng nhìn Cố Niệm Chi. Đôi mắt đào hoa sóng sánh thoáng có vẻ tức giận, sống mũi thẳng tắp, đôi môi lạnh lẽo mím thật chặt, hai tay siết cứng lại, run rẩy đến không kìm nén nổi.Cố Niệm Chi hoảng hốt lui lại hai bước, buông tay áo Hà Chi Sơ ra.Đúng lúc này, trong tai nghe của cô truyền đến giọng nói trầm thấp, bình tĩnh mang theo sự gợi cảm của Hoắc Thiệu Hằng, “Niệm Chi, đừng nóng vội, tức giận không giải quyết được gì cả.”

 

Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng chính là một loại thuốc an thần dành cho cô.Cố Niệm Chi hít sâu hai hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô nhắm mắt, lại một lần nữa nói đầy thành ý với Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà, em đã mười tám tuổi, em biết mình đang làm gì. Làm chuyên gia thẩm vấn, giúp Hoắc thiếu một số chuyện, là em cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, đây còn là mơ ước nhiều năm qua của em, hy vọng Giáo sư Hà có thể hiểu và thông cảm cho.”

 

“Nếu như tôi không thể thì sao?”

 

“Vậy thì ngậm mồm lại, đừng có nói này nói kia vào chuyện của em.” Cố Niệm Chi ném ra một câu rất phũ phàng, “Kể cả bố mẹ em có ở đây, cũng không thể ép buộc được em!”

 

Hà Chi Sơ hơi sững sờ, “Bố mẹ của em ư? Theo lý lịch của em, chẳng phải họ đã qua đời rồi sao?”

 

“À…” Cố Niệm Chi cứng họng trợn mắt nhìn Hà Chi Sơ, thật lâu sau mới nói, “Ý em là kể cả có ở đây! Kể cả! Đó là một giả thiết, không phải là sự thật.”Hà Chi Sơ như nhớ ra chuyện gì đó, lẳng lặng thở dài một hơi, đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói, “Em cho rằng, bọn họ gọi em là chuyên gia thẩm vấn thì em chính là như thế sao? Em cho rằng chuyện thẩm vấn ở Cục tác chiến đặc biệt dễ làm như vậy sao? Em thật quá ngây thơ, câu này để nói về em, thật chẳng sai chút nào.”

 

“Hoắc thiếu để em làm mà…” Cố Niệm Chi bất mãn lầu bầu, “Từ trước tới nay Hoắc thiếu chưa từng lừa em.”

 

“Ha ha…”

Bình Luận (0)
Comment