Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 547

Chương 547:

 

“Tới đi, muốn cưỡng hôn, hay là dùng sức mạnh, em nhất định sẽ đứng im không hề phản kháng đâu…!” Thậm chí, Cố Niệm Chi còn nhắm chặt mắt, chu đôi môi củ ấu của mình lên.

 

Hoắc Thiệu Hằng chầm chậm giơ một ngón tay thon dài sạch sẽ lên chặn trên môi Cố Niệm Chi, hơi dùng sức một chút, đẩy cô ra: “Đây mà là trừng phạt à? Đừng có tưởng bở.”

 

Cố Niệm Chi thất vọng dụi đầu vào ngực Hoắc Thiệu Hằng, khóe môi lén lén cong lên.

 

Tuy không đạt được mục đích nhưng ít nhất thì cơn thịnh nộ của Hoắc Thiệu Hằng đã biến mất không dấu vết.

 

“… Em đừng có cười quá sớm.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy Cố Niệm Chi cười trộm: “Phạt thì tất nhiên phải phạt rồi, nhưng phạt như thế nào, phạt ở đâu thì do anh quyết định.”

 

Cố Niệm Chi thích thú ngẩng đầu: “A, vậy sao? Hoắc thiếu muốn trừng phạt em sao? Cho em một cái đề đi, để em còn chuẩn bị… roi da, nến hay là…”

 

Khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng dần biến sắc, anh ngắt lời cô: “Niệm Chi, em biết những thứ vớ vẩn đó từ đâu hả?”

 

Cố Niệm Chi mím chặt môi, thôi toi rồi, cô nhất thời quên mất, nhỡ miệng nói ra những điều này…

 

” Nói đi? Câm rồi sao?”

 

Cố Niệm Chi cuống lên liền buột miệng nói: “Nghe có vẻ như Hoắc thiếu cũng biết mấy thứ này nhỉ! Vậy Hoắc thiếu biết được mấy thứ này từ đâu hả?”

 

“Anh đang hỏi em, không phải bảo em hỏi lại anh.” Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý câu hỏi của Cố Niệm Chi, vừa nói, vừa đẩy cô ra khỏi lòng mình.

 

Rời khỏi vòng tay rộng lớn ấm áp của anh, Cố Niệm Chi bỗng chốc cảm thấy vô cùng hụt hẫng, ánh mắt tối sầm, bao nhiêu ánh sáng rạng rỡ ban nãy đều biến mất sạch.

 

Hoắc Thiệu Hằng có chút không nỡ, nhưng nếu lần này không dạy dỗ cô cho tốt, ai mà biết được sau này cô sẽ còn gây nên sai lầm gì nữa đây?

 

Anh hiểu nhất chuyện phải phòng ngừa cẩn thận, cũng biết cần phải hình thành những thói quen tốt mới có thể tránh được những tình huống bất ngờ xảy ra.

 

“Nói đi.” Hoắc Thiệu Hằng giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Anh chỉ có năm phút, nếu em còn không nói, anh sẽ…”

 

“Đừng!” Cố Niệm Chi hoảng loạn, hai tay nắm chặt chiếc khăn tắm trước ngực, lắp bắp nói: “Là… là nhìn thấy ở trên mạng ạ…”

 

“Trên mạng ư?”

 

“Vâng, trên bách khoa toàn thư Wiki đó. Có lần em nghe được người ta nói, xong nhất thời tò mò nên đã tìm hiểu, rồi tìm thấy… giải thích chi tiết…”

 

Cố Niệm Chi nói, ngại ngùng cúi thấp đầu, mặt đỏ hết cả lên.

 

Hoắc Thiệu Hằng bình thản hỏi tiếp: “Vậy em có xem video chưa?”

 

“Chưa xem, chưa xem! Thật sự chưa xem!” Cố Niệm Chi lắc đầu lia lịa: “Tuy em cũng rất có hứng thú với phim người lớn mà các bạn cùng lớp nói, nhưng em không tìm được nguồn phim.”

 

Thật ra, máy tính, điện thoại, Ipad mà cô dùng đều được Triệu Lương Trạch cài lập trình bảo vệ, những “nguồn phim” đó sớm đã được cài đặt thành các trang web không thể đăng nhập được, vì vậy đều bị chặn download cả rồi.

 

Trang web bị sót duy nhất là wiki, nhưng ở đó đều chỉ giới thiệu kiến thức, chứ không có nội dung gì không lành mạnh.

 

Hoắc Thiệu Hằng hiểu rất rõ nhưng vẫn lo Cố Niệm Chi nhìn thấy những thứ đó từ máy tính hoặc điện thoại của người khác, gật đầu: “Được, anh tạm tin em một lần.”

 

“Hoắc thiếu xin hãy tin em, em thật sự không có…” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng không nhịn được nữa, nước mắt long lanh rơi xuống khiến trái tim Hoắc Thiệu Hằng cũng rung động theo.

 

Cô đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng khóc như mưa, đi chân trần, đôi chân trắng nõn xinh đẹp đến mức loá mắt.

 

Hoắc Thiệu Hằng quay đi, lạnh nhạt nói: “Đừng khóc nữa, nhanh đi thay quần áo đi.”

 

Cố Niệm Chi dùng mu bàn tay lau nước mắt, quay người vào phòng tìm quần áo, cầm vào nhà vệ sinh thay xong rồi bước ra.

 

“Hoắc thiếu…”

 

Cô sợ hãi đứng phía sau lưng Hoắc Thiệu Hằng gọi anh, không dám làm nũng hay tỏ vẻ mê trai nữa.

 

Hoắc Thiệu Hằng quay lại nhìn thấy cô mặc một chiếc áo len ngắn cao cổ màu xanh lá, quần len dài may sẵn rất vừa người, đứng trước mặt anh với dáng vẻ hơi khép nép. Trên mặt còn có vài giọt nước mắt chưa lau khô, tóc vẫn còn ướt, dùng một chiếc khăn quấn về phía sau đầu.

Bình Luận (0)
Comment