Chương 553:
Những người như Đậu Ái Ngôn khi đánh giá thân phận một người đã sớm vượt qua giai đoạn đánh giá những thứ như quần áo trang sức, mà là nhìn những thực lực mềm khác để đánh giá.
Ví dụ như có thể đỗ xe ở chỗ nào?
Đồ ăn được đặc biệt cung cấp hay là mua ngoài chợ?
Những buổi biểu diễn có sự xuất hiện của các nhân vật đầu não tại viện nhạc kịch cấp quốc gia, có thể mua được mấy vé, là phòng bao riêng hay là ghế ngồi xem bình thường?
Mà vị trí đỗ xe của Ôn Thủ Ức có thể thể hiện rõ địa vị của cô ta ở Đại học B không hề tầm thường.
Nụ cười trên mặt Đậu Ái Ngôn lập tức trở nên ngọt ngào hẳn. Cô ta đi đến trước mặt Ôn Thủ Ức vừa mới xuống xe: “Giáo sư Ôn, em đến sớm cũng không được sao?”
“Đương nhiên không được.” Ôn Thủ Ức cười vỗ vỗ lên mặt cô ta: “Đến sớm là không tìm được chị đâu, chị mới đi họp về. Nếu không phải do cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định thì em còn phải chờ lâu lắm.”
“À.” Đậu Ái Ngôn ngại ngùng sờ mũi: “Là em không đúng, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Ôn Thủ Ức nhìn cô ta dịu dàng cười: “Không sao, do chị không nói với rõ với em từ trước thôi.”
Hai người bạn của Đậu Ái Ngôn nhìn thấy Ôn Thủ Ức dễ nói chuyện như vậy, không kìm lòng được khen: “Ái Ngôn, đây chính là giáo sư Ôn mà cậu thường hay nhắc đấy à? Vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp lại còn sự nghiệp thành công, đúng là nhân vật cấp nữ thần!”
Không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, còn lái xe sang, đỗ xe ở vị trí đặc quyền đấy.
Không ngờ Ôn Thủ Ức liên tiếp lắc đầu khiêm tốn nói: “Các em quá khen rồi, chị chỉ hưởng ké sái vinh dự của giáo sư Hà thôi. Chị là trợ giảng của thầy ấy, những đãi ngộ này đều nhờ có thầy ấy đấy.”
Vừa nghe thấy tên Hà Chi Sơ, Đậu Ái Ngôn lập tức có chút ngại ngùng. Cô ta vuốt vuốt tóc, ra vẻ điềm tĩnh hỏi: “Giáo sư Hà, ờm, cũng ở đây ạ?”
Ôn Thủ Ức cười liếc cô ta một cái, cầm túi xách Hermes Kelly từ trong xe ra, chu miệng về phía trước: “Đi thôi, tới rồi sẽ biết.”
Bốn người cùng đi về phía trước, lúc này Ôn Thủ Ức cũng nhìn thấy Cố Niệm Chi đang đứng trước tòa nhà giáo sư.
Cô không gọi điện thoại nữa, một tay nhét trong túi áo khoác da, một tay nắm quai ba lô, ngẩn người nhìn cánh cửa của tòa nhà giáo sư.
Thấy Cố Niệm Chi cũng ở đây, Ôn Thủ Ức thoáng giật mình, lập tức hiểu ngay tại sao hôm nay Hà Chi Sơ lại “không muốn” đi họp.
Cô ta đè nén tâm trạng bất an trong lòng, bình tĩnh lắc đầu, giơ tay về phía Đậu Ái Ngôn: “Em chờ một chút, chị có chút việc.”
Đậu Ái Ngôn và hai người bạn tò mò dừng bước, nhìn Ôn Thủ Ức đi về phía Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi? Cô đến tìm giáo sư Hà à?”
Ôn Thủ Ức đi đến trước mặt Cố Niệm Chi, mỉm cười hỏi, thái độ cực kì thân thiết.
Cố Niệm Chi im lặng quay lại nhìn Ôn Thủ Ức rồi cũng cười theo: “Chào trợ giảng Ôn, đúng vậy, tôi đến tìm giáo sư Hà.”
Thật ra, đám Đậu Ái Ngôn đứng cách chỗ Cố Niệm Chi không xa, đủ để nghe thấy tiếng cô nói.
Chính tai nghe thấy Cố Niệm Chi nói tới tìm giáo sư Hà, trong đầu Đậu Ái Ngôn nổ bùm một tiếng, không nghe thấy gì nữa, chỉ cảm thấy một câu này thôi đã dấy lên tất cả những thù cũ thù mới của cô ta đối với Cố Niệm Chi cũng như người giám hộ của cô là Thiếu tướng Hoắc.
Việc Thiếu tướng Hoắc, người đứng sau lưng Cố Niệm Chi không đoái hoài gì tới chị cô ta, khiến cho chị cô ta gây ra mối họa lớn cùng với sự sỉ nhục vì bị Cố Niệm Chi coi thường lúc ở cửa trường vừa rồi, tất cả đều dâng lên trong tim cô ta.
Đậu Ái Ngôn mím chặt môi, chầm chậm bước tới. Lúc đến bên Ôn Thủ Ức, bộ mặt cô ta đã thay đổi, tươi cười khoác tay Ôn Thủ Ức, nhìn Cố Niệm Chi một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Bây giờ cô đã nhớ ra tôi là ai rồi chứ?”
Cố Niệm Chi nhướng mày, không hiểu sao hai người này thành một đội rồi.
Nhưng Ôn Thủ Ức đã từng cứu Cố Niệm Chi một mạng, Cố Niệm Chi cảm thấy không thể quá bất lịch sự trước mặt cô ta được, nên chỉ dời ánh mắt đi, điềm tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi vẫn không nhớ được tên cô là gì.”
“Cô thật sự không nhớ ra tôi à?”
Đậu Ái Ngôn cười lạnh một tiếng, khóe mắt trộm liếc về phía Ôn Thủ Ức.
Cô ta kinh ngạc phát hiện, dường như giáo sư Ôn không phản đối hành động của cô ta, hơn nữa trên mặt lại có một nụ cười nhàn nhạt…