Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 557

Chương 557:

 

Vào đến phòng làm việc của Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, trong lòng bất giác thầm trầm trồ, tán thưởng.

 

Phòng làm việc của Hà Chi Sơ chỉ có hai màu trắng đen, cực kì đơn giản, thanh thoát. Bàn làm việc là một chiếc bàn đen dài, gắn thêm bốn trụ inox, không có cả ngăn kéo, bên cạnh bàn xếp một dãy tủ tài liệu cũng bằng inox trông như một dãy két sắt.

 

Trên bàn đặt một chiếc máy tính bàn thương hiệu Apple, Hà Chi Sơ ngồi trên ghế máy tính phía sau bàn làm việc, một chiếc đèn trông như một nhánh cây vươn ra từ sau lưng ghế, dừng lại vừa đúng trên đỉnh đầu Hà Chi Sơ.

 

Ánh sáng đèn LED vừa sáng vừa êm dịu, quan trọng là còn rất bảo vệ mắt.

 

Mặt phía Nam phòng làm việc là cả một khung cửa sổ lớn, treo một tấm cửa chớp tự động được điều khiển bằng giọng nói, hai bên cửa chớp có rèm cách âm cách sáng hai mặt đen trắng.

 

Tường phía Tây và phía Đông đều là hai hàng giá sách xếp đầy sách, to hết cả mặt tường.

 

Ở giữa phòng làm việc có một bộ ghế xô-pha nhỏ đơn giản, chắc là để dành cho khách đến chơi, ngồi nói chuyện.

 

Ở giữa bộ ghế là một bàn trà nhỏ hình tròn, trên bàn đặt một đĩa hoa quả và mấy chai nước còn nguyên chưa mở.

 

Sàn nhà là sàn gỗ mun sáng bóng, trên trần lắp đèn trần lõm. Đèn trần hiện không bật, chỉ có chiếc đèn cây phía sau ghế máy tính của Hà Chi Sơ là đang sáng.

 

Cố Niệm Chi ngồi trên một chiếc ghế mềm hình vuông nằm đối diện với bàn làm việc của Hà Chi Sơ, hai tay chống lên mặt bàn, hào hứng nhìn Hà Chi Sơ gõ trên bàn phím.

 

Để chứng thực cho một luật sư chuẩn bị vào nghề đã thi đậu kỳ thi sát hạch nhưng chưa đủ kinh nghiệm hành nghề thì cần phải ký tên vào một văn bản đặc biệt.

 

Hà Chi Sơ tải mẫu đơn trên trang web của Bộ Tư pháp về, điền nội dung vào, in ra ba bản, lần lượt ký tên.

 

Anh ta đưa ba bản tài liệu chứng thực đã ký cho Cố Niệm Chi và chỉ cho cô: “Em cũng ký tên vào đây đi.”

 

Cố Niệm Chi đọc kĩ ba bản tài liệu chứng thực rồi mới cẩn thận ký tên lên văn bản.

 

Có giấy chứng thực của Hà Chi Sơ, cũng có nghĩa là tư cách biện hộ của Cố Niệm Chi được sự ủng hộ của anh ta.

 

Như vậy về mặt pháp lý mà nói, để tránh hiềm nghi, Hà Chi Sơ sẽ không thể làm luật sư biện hộ cho Bạch Cẩn Nghi được nữa.

 

Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi lên tòa biện hộ, đương nhiên không muốn đối đầu với người lợi hại như Hà Chi Sơ.Vốn dĩ, cô rất lo rằng nhà họ Bạch sẽ mời Hà Chi Sơ làm luật sư biện hộ…Nếu như Hà Chi Sơ làm luật sư biện hộ cho nhà họ Bạch thật, Cố Niệm Chi chỉ còn cách tìm một con đường khác thôi. Cô cảm thấy tạm thời mình vẫn chưa thể đấu lại Hà Chi Sơ trên tòa. May mà anh ta không đưa ra vấn đề khó này cho cô, Cố Niệm Chi cười rất vui vẻ.Sau khi ký tên, Hà Chi Sơ sẽ đưa phần văn kiện cho Bộ Tư pháp làm một bản sao để lưu trữ, như vậy mới được xem là hoàn thành hết trình tự thủ tục.Cố Niệm Chi ôm tập văn kiện chứng nhận ấy mà hôn hít, vô cùng vui mừng nói: “Em cũng bắt đầu theo nghề luật sư rồi.” “… Tạm thời, đây chỉ là công việc tạm thời thôi.”Hà Chi Sơ nhướng mày, thản nhiên phá vỡ niềm vui của Cố Niệm Chi.Cố Niệm Chi cũng không tỏ thái độ gì, cất văn kiện vào trong balo của mình, mỉm cười nói: “Cho dù là tạm thời, chỉ cần có tác dụng là được… Giáo sư Hà, không cần phải làm đối thủ của thầy, em thật sự rất vui!”

 

Hà Chi Sơ cạn lời, khóe môi khẽ giật giật. Anh ta biết cô đang vui mừng điều gì, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô: “Thật ra em không cần phải kiêng dè tôi. Đế quốc Hoa Hạ có rất nhiều luật sư giỏi, với gia thế của nhà họ Bạch, tùy ý mời một người xuống núi thì dù có Thiếu tướng Hoắc chống lưng đi chăng nữa, một chú chim non vừa rời tổ như em vẫn sẽ rất khó khăn chống đỡ.”

 

Không phải Nhà họ Bạch chưa từng bàn bạc với văn phòng luật sư ở Mỹ của anh ta, nhưng Hà Chi Sơ một mực từ chối không muốn tham gia vào cuộc chiến nội bộ của Đế quốc Hoa Hạ. Không ngờ đến cuối cùng anh ta lại thất bại ở chỗ Cố Niệm Chi. Hà Chi Sơ cố ý không nghĩ đến “sự nuốt lời” của mình, cũng không nghĩ xem nên ứng phó với những người cùng hợp tác bên Mỹ như thế nào.Chuyện anh ta đã quyết chưa từng thay đổi, ngoại trừ những chuyện có liên quan đến Cố Niệm Chi.Cố Niệm Chi không hề biết lời đề nghị của mình đã ảnh hưởng đến Hà Chi Sơ ra sao. Cô vui vẻ lấy cuốn sổ tay mình tự chuẩn bị và một chồng giấy A4 dày cộp đã được in sẵn từ trong balo ra, nói: “Giáo sư Hà, đây là những thông tin có liên quan đến vụ án mà em đã chuẩn bị trước, thầy có thể xem giúp em không ạ?”

 

Hà Chi Sơ không xem ghi chép chuẩn bị của cô, đôi mắt hoa đào sóng sánh khẽ nheo lại, nhìn cô với vẻ sâu xa, nói: “Niệm Chi, đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện. Để em có thể cảm nhận được tính thử thách và độ khó cao hơn, tôi sẽ không tham dự vào. Tôi sẽ quan sát tỉ mỉ biểu hiện của em, tìm ra những chỗ em cần phải trau dồi thêm và nói cho em biết. Nhưng trước lúc đó, phải hoàn toàn dựa vào bản thân em tự mở ra một cục diện mới.”Cố Niệm Chi ngẩn người một lúc lâu mới ngượng ngùng lấy lại quyển sổ ghi chép mà mình chuẩn bị, từ từ cho vào balo.Hà Chi Sơ đưa mắt liếc nhìn dáng vẻ thất vọng của Cố Niệm Chi rồi dời ánh mắt đi, lạnh nhạt, hờ hững nói: “Cái mà em sắp phải đối diện không phải là toà án mô phỏng, cũng không phải là bài tập biện luận, mà là thật sự đối đầu với luật sư của bị cáo trên tòa. Chẳng lẽ em còn muốn mỗi một màn biện luận đều phải do tôi thông qua cho em sao?”

 

“Đương nhiên không phải…” Cố Niệm Chi khẽ cắn môi: “Không phải là em muốn giáo sư Hà giúp em chuyện này đâu. Chỉ có điều, vụ án này gần như không có nhân chứng vật chứng gì, thời gian đã kéo dài gần mười năm, em… em không biết mình đã đi đúng hướng chưa…”Nếu như ngay từ lúc bắt đầu đã sai hướng, vậy thì dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể đi đến đích được. Hà Chi Sơ mím chặt môi, giơ tay về phía Cố Niệm Chi: “Đưa đây.”

 

“Cái gì ạ?”

Bình Luận (0)
Comment