Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 559

Chương 559:

 

Cố Niệm Chi vô cùng kiên định, không đồng ý đi qua đó.

 

Hà Chi Sơ cũng không ép buộc cô nữa, một mình ngồi trên ghế xô-pha, nhìn khẩu súng lục trên bàn trà, thản nhiên nói: “Tôi đến Đế quốc Hoa Hạ là để tìm một người. Em… rất giống cô ấy…”

 

“Rất giống ư?”

 

Cố Niệm Chi khẽ vuốt gương mặt mình: “Thật sự rất giống sao? Thầy có ảnh không?”

 

Hà Chi Sơ khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: “Ảnh ở quê rồi… Tôi không mang theo ảnh đến.”

 

“Không mang đến sao?”

 

Giọng điệu Cố Niệm Chi vẫn có vẻ không tin.

 

Luôn miệng nói đến tìm người nhưng lại không mang theo ảnh, ai mà tin được?!

 

Cô mắng thầm trong lòng.

 

Hà Chi Sơ như biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười thê lương, tự nói một mình: “Thật ra có mang theo hay không cũng như nhau thôi, tôi không tìm được cô ấy nữa rồi…”

 

Anh ta ôm đầu, cơ thể nghiêng về trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối, cơ thể tạo thành một đường cong trên xô-pha.

 

Không có vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt, cũng không có vẻ hờ hững thường thấy, chỉ toát lên sự bất lực mà đau thương hốt hoảng.

 

Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi nhìn thấy Giáo sư Hà mạnh mẽ để lộ ra vẻ yếu đuối này.

 

Cô khẽ mím môi, trầm lặng cúi đầu, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, lại hỏi: “Cô ấy là gì của thầy? Là người thân ư?”

 

“… Cứ cho là vậy đi.”

 

Hiểu rồi, hóa ra nửa năm nay cô nhận được nhiều ưu ái từ chỗ của Giáo sư Hà là do làm thế thân của người khác. Chẳng trách Hà Chi Sơ đối xử với cô tốt như vậy.

 

Cố Niệm Chi ôm chiếc balo, vừa tìm đồ bên trong đó, vừa nhỏ giọng nói: “Giáo sư Hà, thầy đừng nản lòng, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội khác thì sao?”

 

Hà Chi Sơ quay đầu đưa mắt nhìn cô: “Sẽ có sao?”

 

“Không thử một chút làm sao biết được?”

 

Cố Niệm Chi lấy chiếc khăn giấy ướt từ trong ba lô ra lau sạch vết nước mắt trên gương mặt mình. Cũng may hôm nay cô không trang điểm, nếu không thì sẽ càng khó coi hơn.

 

Hà Chi Sơ thở nhẹ một hơi: “Niệm Chi, em thật sự không cần phải đề phòng tôi. Lúc nãy tôi quá buồn thôi, tự lừa mình lừa người lâu như vậy, đến hôm nay mới hiểu ra… Tôi sẽ không cưỡng ép nữa. Thật đấy, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

 

“… Khó nói lắm…”

 

Cố Niệm Chi lẩm bẩm, không mấy tin tưởng vào lời nói của Hà Chi Sơ.

 

“Em nói gì thế?”

 

“Tôi nói là… khó nói lắm…” Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí nói: “Ngày nào thầy chưa tìm được người mà thầy muốn tìm, ngày đó tôi sẽ không yên tâm được…”

 

“Ha ha, em nghĩ nhiều rồi.” Hà Chi Sơ ngẩng đầu, vẻ chua xót nơi đáy mắt sắp biến thành nước mắt: “Thật ra, hôm nay nhìn thấy em khóc đến đau lòng như vậy, tôi mới thật sự chấp nhận sự thật này. Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi đã không tìm lại được cô ấy nữa rồi.”

 

Hà Chi Sơ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi, trong đôi mắt hoa đào sóng sánh có ánh nước lấp lánh.

 

Cố Niệm Chi sững người, Giáo sư Hà lạnh lùng mà lại sắp khóc ư. Đợi đến lúc cô nhìn kĩ lại lần nữa, Hà Chi Sơ đã di chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

 

Cố Niệm Chi thử hỏi anh ta: “Giáo sư Hà, có cần em nghĩ cách giúp thầy không? Hoắc thiếu quen biết rất nhiều người, quan hệ rộng, nói không chừng có thể giúp thầy tìm người đấy.”

 

Hà Chi Sơ quay đầu nhìn về hướng cửa sổ sát đất, khẽ lắc đầu: “Không cần đâu. Niệm Chi, cảm ơn em. Mong em đừng nói gì với nhóm Hoắc thiếu. Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, tôi không muốn người khác biết.”

 

“Vì sao thế?”

 

“Bởi vì cô ấy là người mà cả đời này tôi không thể nào buông bỏ được.” Hà Chi Sơ rũ đầu xuống, giọng nói như phát ra từ một nơi sâu thẳm trong tim, ngập tràn sự hối hận và tự trách: “Từ lúc biết đi cô ấy đã theo tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ rời xa tôi. Nhưng có một ngày, tôi từ bên ngoài trở về nhà phát hiện cô ấy đã… mất tích rồi. Tôi bắt đầu tìm kiếm cô ấy, đi khắp nơi tìm cô ấy, tìm nhiều năm như vậy, còn cho rằng không thể tìm được tung tích của cô ấy nữa. Nhưng khi tôi đến đây, mới phát hiện tất cả đều đã khác…”

Bình Luận (0)
Comment