Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 572

Chương 572:

 

Chỉ thấy phần đính kèm theo văn kiện là một bản danh sách liệt kê di vật và một bản di chúc.

 

“Hai món đồ này, một cái là danh sách di vật năm xưa của Đại tá Hoắc Quan Nguyên. Mười sáu năm trước, trong một sự cố thực nghiệm ông ấy bỗng gặp nạn, Bộ Quốc phòng đã giao toàn bộ đồ đạc của ông ấy cho mẹ cô là bà La Hân Tuyết, cùng với những thứ đó còn có một bản danh sách liệt kê di vật. Bộ Quốc phòng cũng có một bản lưu trữ, đặt cùng chỗ với hồ sơ của Đại tá Hoắc Quan Nguyên.”

 

Cố Niệm Chi giới thiệu bản danh sách đầu tiên.

 

Hoắc Gia Lan im lặng xem rồi ngước mắt nhìn Cố Niệm Chi, chờ cô nói tiếp.

 

“Phần thứ hai này là di chúc của mẹ cô, bà La Hân Tuyết.” Cố Niệm Chi chỉ về bản di chúc trên màn hình lớn: “La Hân Tuyết liệt kê tất cả tài sản bất động sản và động sản trên di chúc, cùng với một số đồ đạc quý giá trong nhà. Mời cô phối hợp với yêu cầu của tòa, giao ra những vật phẩm được liệt kê trong danh sách di vật của Hoắc Quan Nguyên và trên di chúc của La Hân Tuyết để phối hợp điều tra.”

 

Tay của Hoắc Gia Lan khẽ run rẩy.

 

Cô ta cực lực ép bản thân giữ bình tĩnh, cố gắng bình thản nói: “Đúng là tôi đã thừa kế tài sản của bố mẹ, nhưng đã mười năm trôi qua rồi, đồ nhiều như vậy, tôi cũng cần thời gian quay về tìm.”

 

“Vậy sao? Vậy xin hỏi cô cần bao nhiêu thời gian mới có thể tìm thấy?”

 

Cố Niệm Chi nhìn hai tờ danh sách rồi nói: “Những món đồ nhỏ này nói nhiều cũng chẳng nhiều, hai bản danh sách gộp lại cũng chưa đến năm mươi món, đa phần đều là trang sức đá quý của mẹ cô La Hân Tuyết liệt kê ra.”

 

Tài sản mà Hoắc Quan Nguyên và La Hân Tuyết để lại ngoài nhà cửa, tài khoản ngân hàng ra, chỉ còn vài món đồ nhỏ thôi.

 

Hoắc Gia Lan trầm mặc một lúc lâu: “Có lẽ cần tìm hai ba ngày…”

 

“Ha ha, cho cô hai giờ đồng hồ. Nếu như cô không tìm thấy, tôi sẽ xin tòa lệnh khám xét, trực tiếp đến nhà cô lục soát.”

 

Thẩm phán cũng cảm thấy danh sách đơn giản như vậy phải tìm hai, ba ngày là quá nhiều, đồng ý với cách nói của Cố Niệm Chi: “Cho nhân chứng hai tiếng đồng hồ, lập tức quay về tìm. Nếu như tìm không thấy hoặc cần nhiều thời gian hơn thì nói rõ lý do với tòa là được. Tạm ngừng phiên tòa.”

 

Hai tiếng đồng hồ tạm ngừng phiên tòa.

 

Bạch Cẩn Nghi có chút cáu kỉnh, nói với Kim Đại Trạng: “Sao lại để một sinh viên luật sư miệng còn hôi sữa dắt mũi đi như vậy? Các người đang làm gì thế hả?”

 

Kim Đại Trạng sa sầm mặt, thấp giọng nói: “Đương nhiên chúng tôi có ra tay. Trong thời gian tạm ngừng phiên tòa một tuần trước, vị pháp y phe trung lập đã khám nghiệm tử thi lại lần nữa, chẳng lẽ Giám đốc Bạch quên rồi sao?”

 

Bạch Cẩn Nghi bị anh ta làm cho cứng họng.

 

Kim Đại Trạng cười nhạt rồi nói: “Nếu như Giám đốc Bạch có thể nói cho chúng tôi biết một chút nội dung thực tế, đề cử thêm vài người, chúng tôi sẽ không ở thế phòng thủ như thế mãi.”

 

Dựa theo luật pháp của Đế quốc Hoa Hạ, ai kiện thì người đó lấy bằng chứng.

 

Cho nên, với tư cách là luật sư nguyên cáo, đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ nói nhiều hơn một chút. Bởi vì cô ấy cần phải thuyết phục thẩm phán, chứng minh La Hân Tuyết thật sự bị mưu sát, chứng minh Bạch Cẩn Nghi thật sự là hung thủ.

 

Nhóm của Kim Đại Trạng là luật sư biện hộ của Bạch Cẩn Nghi, bọn họ cần tìm ra sơ hở trong luận chứng của Cố Niệm Chi sau đó phản bác lại.

 

Cho đến hiện tại, họ vẫn chưa tìm ra sơ hở mới.

 

“… Nhưng đoàn luật sư chúng tôi đã thảo luận rồi.” Kim Đại Trạng đưa mắt nhìn xung quanh: “Nhân chứng được nguyên cáo cho gọi có thể làm chút gì đó.”

 

Bạch Cẩn Nghi cảm thấy khó hiểu: “Hoắc Gia Lan ư? Cô ta là rất xảo quyệt, các người muốn làm gì?”

 

“Giám đốc Bạch, đối với những chuyện về pháp luật, hãy giao cho chúng tôi tiến hành. Việc bà cần làm là nói hết mọi sự thật cho chúng tôi. Bà phải biết rằng, bất cứ che giấu nào cũng đều đang giúp đối phương đưa bà vào tù.”

 

Bạch Cẩn Nghi mím môi, nói theo phản xạ có điều kiện: “Những gì nên nói tôi đã nói rồi, tôi không có che giấu bất cứ chuyện gì hết.”

 

***

 

Hai tiếng đồng hồ sau, phiên tòa bắt đầu mở lại.

Bình Luận (0)
Comment