Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 586

Chương 586:

 

Hiện tại, hai bản hồ sơ ghi chép đang được đặt ở trước mặt bọn họ.

 

Một bản là do công ty di động cung cấp, xem như là bản chính.

 

Một bản là nội dung gốc trong điện thoại, xem như là bản phụ.

 

Hai bản này hẳn là không hoàn toàn giống nhau. Thông thường mà nói, nội dung do công ty di động cung cấp sẽ đầy đủ hơn, bởi vì nội dung gốc trong điện thoại có thể bị xóa bỏ hoặc là bị mất, nên so với nội dung trong hồ sơ ghi chép do công ty di động cung cấp chắc chỉ ít hơn một chút.

 

“Tới đây, anh sẽ chạy chương trình tìm kiếm này.” Triệu Lương Trạch chuyển cho Cố Niệm Chi một chương trình khác, ”

 

Chương trình này có thể so sánh hai bản ghi chép với nhau, nhìn xem có thể tìm ra chỗ nào không giống nhau.”

 

Cố Niệm Chi gật gật đầu, vừa nhìn máy vi tính đang chạy chương trình, vừa nhìn bản ghi chép gốc trong điện thoại mới được in ra, so sánh với bản ghi chép công ty di động đưa mà cô nhớ được.

 

Không lâu sau, Cố Niệm Chi đột nhiên dụi dụi mắt. Cô tưởng là mình hoa mắt nên nhìn lại thời gian trêи bản ghi chép gốc trong điện thoại, rồi lại nhìn bản ghi chép của công ty di động. Sau khi xác định bản thân không nhìn nhầm, Cố Niệm Chi khoanh tròn một vài nội dung trêи bản ghi chép gốc trong điện thoại di động, hỏi Triệu Lương Trạch với vẻ mặt kỳ lạ: “Anh Tiểu Trạch, anh có từng nhìn thấy kiểu tình huống trêи điện thoại di động nhận được một nhóm tin nhắn, nhưng mà bên phía công ty di động lại không có bất kỳ ghi chép nào không?”

 

“Ý em là sao?”

 

“Anh xem đi, thời gian ghi chép của nhóm tin nhắn này trêи điện thoại gốc là nhận được vào sáu năm sau khi xảy ra tai nạn, cũng chính là trước hôm La Hân Tuyết chết mấy ngày.” Cố Niệm Chi lại chỉ vào bản ghi chép của công ty di động, “Mà bản ghi chép của công ty di động cho thấy, sau khi Hoắc Quan Nguyên gặp tai nạn, chiếc điện thoại di động này không còn bất kỳ ghi chép nào về các cuộc gọi và tin nhắn nữa.”

 

Nói cách khác, sau sáu năm Hoắc Quan Nguyên gặp chuyện không may, chiếc điện thoại cá nhân của ông ấy đột nhiên nhận được một nhóm tin nhắn, mà công ty di động lại không hề có bất kỳ ghi chép nào về việc gửi và nhận nhóm tin nhắn này.

 

Nếu như là một tin nhắn không khớp thì còn có thể nói là chương trình phần mềm của công ty di động xảy ra bug*.

 

(*) Bug: Là những lỗi phần mềm trong chương trình hoặc hệ thống máy tính làm cho kết quả không chính xác hoặc không hoạt động như mong muốn.

 

Nhưng mà liên tục mấy ngày, mỗi ngày đều nhận được một nhóm tin nhắn số liệu giống nhau, trong khi công ty di động lại không có bất kỳ bản ghi chép nào. Loại hiện tượng như vậy không thể dùng lý do chương trình phần mềm bị bug để giải thích được.

 

Sắc mặt Triệu Lương Trạch trở nên nghiêm túc hẳn.

 

Lúc này, chương trình tìm kiếm trêи máy tính cũng đã chạy xong, dữ liệu hiển thị giống với phát hiện của Cố Niệm Chi.

 

Nói cách khác, sau sáu năm Hoắc Quan Nguyên gặp nạn, chiếc điện thoại cá nhân này ông ấy lại nhận được một nhóm tin nhắn số liệu mà bên công ty di động lại không hề có ghi chép về tin nhắn nhận được.

 

Đối với công ty di động mà nói, loại tình huống này là không thể nào. Bởi vì điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên đã ngừng sử dụng từ lâu, cũng không có ai nạp tiền, công ty di động sẽ không tiếp tục cung cấp dịch vụ cho số điện thoại này nữa.

 

Vậy nhóm tin nhắn số liệu hiển thị trêи bản ghi chép gốc trong điện thoại của Hoắc Qua Nguyên, rốt cuộc làm thế nào mà vượt qua được trạm thu phát cơ sở của công ty di động chứ?

 

Triệu Lương Trạch nhập nhóm tin nhắn số liệu này vào chương trình trêи máy vi tính, muốn tìm xem nó là cái gì.

 

Nhưng đáng tiếc, anh ta không thu hoạch được gì cả.

 

“Tìm Hoắc thiếu và anh Đại Hùng mở cuộc họp nhé.” Cố Niệm Chi rất kϊƈɦ động, “Đây chắc chắn là một phát hiện quan trọng.”

 

Triệu Lương Trạch cũng đồng ý. Anh ta mang nhóm số liệu đó đi cùng với Cố Niệm Chi tới văn phòng Hoắc Thiệu Hằng, tiện thể gọi Âm Thế Hùng theo luôn.

 

Âm Thế Hùng là người tới cuối cùng, còn tiện tay đóng cửa lại.

 

“Sao vậy?” Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe đưa lưng về phía cửa đang trò chuyện với ai đó, nghe thấy có người bước vào bèn xoay ghế văn phòng lại. Ánh mắt của anh rất thản nhiên, chứa một loại ung dung, thảnh thơi như không có việc gì làm khó được anh.

 

Vừa nhìn thấy anh, Cố Niệm Chi liền cảm thấy có nhiều khó khăn đến mấy cũng không đáng nhắc tới trước mặt anh.

 

“Hoắc thiếu, chúng tôi đã tìm được chiếc điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên, và cả cái này nữa…”

 

Triệu Lương Trạch đưa bản ghi chép gốc trong điện thoại đã được in ra cho Hoắc Thiệu Hằng. Trêи đó, có nhóm tin nhắn số liệu mà Cố Niệm Chi đã đánh dấu.

Bình Luận (0)
Comment