Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 595

Chương 595:

 

Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi phát huy rất tự nhiên thành thạo trêи tòa án. Tuy là lần đầu tiên cô ra tòa, ngay cả bằng luật sư chính thức cũng chưa có, nhưng lại nắm toàn bộ đoàn luật sư tài giỏi của nhà họ Bạch ở trong tay, mặc cho cô nhào nặn.

 

Đây mới gọi là thiên tài chứ…

 

Trong lòng bọn họ vô cùng thán phục, duy chỉ có Hoắc Thiệu Hằng là không hề ngạc nhiên chút nào, vẫn bình thản ngồi ở đó.

 

Hoắc Gia Lan được Cố Niệm Chi nhắc nhở, cuối cùng cũng mở miệng nói ra tình hình thật sự của đêm hôm đó.

 

“Đúng vậy, lúc tôi tới phòng mẹ tôi, không hề nhìn thấy ai đi ra. Mà mẹ tôi cũng không hề bất tỉnh nhân sự, bà ấy dựa vào giường, nói với tôi bằng giọng nói vô cùng yếu ớt: Gia Lan à, Bạch Cẩn Nghi cướp mất điện thoại di động của bố con rồi, con nhất định phải lấy nó về! Bố con có ơn nặng như núi với mẹ con chúng ta, chúng ta nhất định phải báo đáp ông ấy! Con phải nói với chú hai của con! Phải lấy điện thoại… của bố con… của bố con về…”

 

Hoắc Gia Lan nhớ lại tình hình lúc đó với vẻ mặt không chút cảm xúc, “Tôi nghe xong sợ đến ngây người, vội hỏi bà ấy: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ đang nói gì vậy?”

 

“Chắc là lúc đó thuốc ngủ đã phát huy tác dụng với mẹ tôi, nhưng nhiều năm qua bà ấy vẫn luôn dùng thuốc ngủ, cho nên có sức đề kháng nhất định với nó rồi. Bà ấy gắng sức nói đứt quãng với tôi, nói tôi… tôi không phải con gái của bố tôi… Vừa nghe câu này xong, tôi lập tức không chịu nổi, gào thét với bà ấy, cuối cùng còn đẩy bà ấy ra và chạy về phòng của mình.”

 

“Tôi cảm thấy khó chịu suốt cả đêm, sáng ngày hôm sau tôi định tới phòng mẹ tôi nhận lỗi với bà ấy thì phát hiện bà ấy đã chết rồi…”

 

Hoắc Gia Lan nói xong lại bật khóc nghẹn ngào.

 

Cố Niệm Chi khẽ gật đầu.

 

Cách nói này coi như còn có lý.

 

Cùng lắm thì Hoắc Gia Lan cũng chỉ được tính là thấy chết mà không cứu thôi, không phải là hung thủ giết người.

 

Cô ta đã nói hết thân thế của mình ra rồi nên Cố Niệm Chi cũng không tiếp tục làm khó cô ta nữa.

 

“Bạch Cẩn Nghi, vì chuyện gì mà La Hân Tuyết lại gọi điện thoại cho bà suốt mấy ngày liên tiếp trước khi bà ấy qua đời? Có phải là vì bà ấy phát hiện bà thầm yêu chồng bà ấy, mà lại làm bạn gái của em chồng bà ấy, cho nên mới khinh miệt bà không? Vì vậy đã liên tục gọi điện thoại tới chửi mắng bà phải không?”

 

Cố Niệm Chi cố tình hỏi như vậy, đương nhiên là vì muốn chọc giận Bạch Cẩn Nghi.

 

Bạch Cẩn Nghi vừa nghe thấy chuyện có liên quan tới Hoắc Quan Nguyên bèn không nhịn nổi.

 

Bà ta mặc kệ luật cấm không cho bà ta nói chuyện do Kim Đại Trạng đề ra, cười lạnh nói: “Cố Niệm Chi, tầm mắt của cô chỉ hạn hẹp như vậy thôi à? Trong mắt cô chỉ nhìn thấy được chuyện ghen tuông, tranh giành người người yêu thôi ư? Vì một người đàn ông mà phải giết người sao?’

 

“Ồ? Chẳng lẽ trong mắt nhà Vật lý Bạch còn theo đuổi thứ cao hơn, đáng để ra tay giết người hơn ư?”

 

“Đó là chuyện đương nhiên rồi… Ai lại giống mấy người phụ nữ kiến thức hạn hẹp như các cô.”

 

Bạch Cẩn Nghi hừ lạnh một tiếng, chỉ lo đấu võ mồm phản bác Cố Niệm Chi, không hề ý thức được mình đang nói cái gì. Kim Đại Trạng nghe mà toát mồ hôi lạnh. Ông ta hung dữ trừng mắt liếc Bạch Cẩn Nghi, sau đó đứng lên nói với quan tòa: “Phản đối! Luật sư biện hộ bên kia đang xúi giục đương sự bên tôi nhận tội!”

 

“Kim Đại Trạng, ông không thể cứ mỗi lần đương sự của ông nói lời thật lòng thì lại nói tôi đang xúi giục nhận tội như thế được. Tôi không phải bác sĩ tâm lý, không có khả năng điều khiển tinh thần của bà ta.” Cố Niệm Chi cười khẽ, “Tại sao ông không thể đối mặt với sự thật? Đương sự của ông, chính là người vì cướp số liệu mà không ngại ra tay giết người!”

 

“Số liệu gì chứ? Luật sư Cố, cô còn tiếp tục ngậm máu phun người, vu oan lung tung như vậy nữa, tôi sẽ tố cáo cô với Hiệp hội Luật sư là hành vi của cô thiếu chuyên môn!”

 

Kim Đại Trạng đã ở trong giới luật sư nhiều năm như vậy, quan hệ và địa vị đều không phải thứ mà một tay mơ mới vừa tốt nghiệp ra trường như Cố Niệm Chi có thể so sánh. Chỉ cần ông ta nói một câu, Cố Niệm Chi vĩnh viễn không có khả năng lấy được giấy phép hành nghề luật sư.

 

“Luật sư Kim, nếu ông còn động một chút là lấy tiền đồ sự nghiệp ra uy hϊế͙p͙ một người mới như tôi nữa, tôi cũng có thể tố cáo với Hiệp hội Luật sư về hành vi lạm dụng quyền lực của ông đấy!”

 

Cố Niệm Chi nhướng mày, ưỡn ngực, ánh mắt trong vắt, khí thế bỗng chốc đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.

 

“Yêu cầu luật sư hai bên giữ bình tĩnh, trở lại tình tiết trong vụ án.” Thẩm phán không nhịn nổi nữa, bèn gõ búa thẩm phán cảnh cáo riêng Kim Đại Trạng và Cố Niệm Chi, nhưng lại càng bất mãn với Kim Đại Trạng hơn: “Luật sư Kim, xin chú ý cách dùng từ của ông, phải dùng từ ngữ chuyên ngành pháp luật và cách nói chuyện logic để biện hộ cho đương sự của mình.”

 

Cố Niệm Chi xoay người, kiềm chế cơn tức giận trong lòng xuống, giơ chiếc điện thoại cá nhân của Hoắc Quan Nguyên lên: “Mời các vị xem, đây là điện thoại cá nhân của Đại tá Hoắc Quan Nguyên. Chiếc điện thoại di động này là loại cũ, muốn tính niên đại, đại khái đã được hơn hai mươi năm. Qua lâu như vậy rồi mà chiếc điện thoại di động này vẫn còn có thể khiến cho Giám đốc Bạch của Sở Vật lý năng lượng cao muốn có được đến nỗi không ngại giết người cướp điện thoại, các vị đã từng nghĩ là vì nguyên nhân gì chưa? Chẳng lẽ thật sự là vì cục pin có công năng cực kì lớn trong chiếc điện thoại này ư?”

Bình Luận (0)
Comment