Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 603

Chương 603:

 

“Em thì ngày nào cũng được! Xem xem Hoắc thiếu rảnh ngày nào chứ!”

 

Đôi mắt Cố Niệm Chi sáng như sao, thần sắc trêи mặt sáng bừng như pháo hoa, xán lạn động lòng người.

 

Âm Thế Hùng ngồi bên cạnh Cố Niệm Chi lại nói chen vào, “Niệm Chi, có muốn anh Đại Hùng đi dạo phố với em không?”

 

Ngày hôm nay Cố Niệm Chi tức nhất chính là hai người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, nếu như bây giờ trong tay cô mà có cái bấc đèn, cô sẽ ra sức vặn mạnh một cái khiến cho hai cái đèn to tướng này tắt lịm luôn đi.

 

Cô rất bất mãn lắc đầu, nhích gần về phía Hoắc Thiệu Hằng một chút, lầu bầu nói, “Là Hoắc thiếu nợ em tiền, chứ có phải các anh đâu?”

 

Âm Thế Hùng liếc cô một cái, trong lòng thầm nghĩ, em và Hoắc thiếu mà đi dạo phố thì hai tên thư ký đời sống như chúng tôi sao có thể không đếm xỉa đến chứ?

 

Anh ta vỗ vai Triệu Lương Trạch ngồi đằng trước, “Gần đây Hoắc thiếu có rảnh không?”

 

Triệu Lương Trạch lấy lịch điện tử ra kiểm tra, “Ngày mai là Giao thừa, cũng chỉ có ngày mai là rảnh. Hôm nay, Hoắc thiếu còn phải tới Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng tham gia Hội nghị các Tham mưu trưởng cấp cao cuối cùng của năm nay.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không phải Tham mưu trưởng, nhưng anh phụ trách Cục tác chiến đặc biệt, mỗi năm một lần phải báo cáo tổng kết tại Hội nghị tối cao của Bộ Quốc phòng cuối năm.

 

“Vậy thì ngày mai luôn nhé?!”

 

Cố Niệm Chi mừng rỡ không thôi, hai tay khép lại thành hình chữ thập trước ngực, hai mắt sáng bừng như sao.

 

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Ừm, vậy thì ngày mai luôn.”

 

“Hoắc thiếu anh tốt quá!”

 

Cố Niệm Chi thật sự không nhịn được, nhào tới muốn ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng hôn anh một cái.

 

Hoắc Thiệu Hằng vội ngăn cô lại, một tay giữ cố định gáy cô rồi kéo dây an toàn sang thắt cho cô, “Ngồi xuống, thắt dây an toàn vào.”

 

Âm Thế Hùng ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, chọc vào bả vai Cố Niệm Chi, nói: “Niệm Chi, em đã tròn mười tám tuổi rồi, không thể cứ ôm ấp Hoắc thiếu giống trẻ con thế được. Bọn anh thấy thì không có việc gì, chứ nếu để bị người khác thấy sẽ gây phiền toái cho Hoắc thiếu đấy!”

 

Cố Niệm Chi liếc mắt nhìn qua một cái thôi mà Âm Thế Hùng lại cảm nhận được có phần ‘sát khí’ trong ánh mắt cô.

 

Anh ta thoáng sửng sốt, khi nhìn lại một lần nữa, trong ánh mắt Cố Niệm Chi chỉ còn lại vẻ khinh thường nồng đậm. Cô nhếch miệng, lạnh lùng nói, “Chẳng phải là do ở đây không có người ngoài nên em mới thế thôi sao? Em cũng có ngu đâu, sao có thể làm thế trước mặt người ngoài được…”

 

Nếu như không phải vì lo lắng Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh, cô mà trợn trắng mắt sẽ không dễ nhìn thì có lẽ mắt cô đã lật lên tận trời rồi.

 

“Anh biết, anh chỉ nhắc nhở em một chút thôi.” Âm Thế Hùng thở dài thườn thượt, cảm thấy Cố Niệm Chi càng lớn càng bướng bỉnh, hơi một tý là cãi nhau với anh ta. Hơn nữa, tài ăn nói của cô cũng càng ngày càng tốt, anh ta công nhận mình không cãi lại được cô nữa rồi. Mệt lòng quá đi…

 

Cố Niệm Chi cũng biết Âm Thế Hùng nói đúng, nhưng trong lòng cô có chút khó chịu, lại không thể phát tác trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đành phải buồn bực khụt khịt mũi, tựa vào ghế rồi gục đầu xuống, bộ dạng vô cùng rầu rĩ không vui.

 

Triệu Lương Trạch ở phía trước nhìn thấy Cố Niệm Chi như thế qua kính chiếu hậu, cũng có chút thương hại cô, muốn nói đỡ cho cô vài lời, “Đại Hùng, cậu nhiều chuyện quá đấy. Niệm Chi là người không biết nặng nhẹ như vậy sao? Hơn nữa, giờ Niệm Chi cũng mới vừa tròn mười tám tuổi, còn nhỏ mà. Nhân lúc Hoắc thiếu chưa có bạn gái, Niệm Chi vẫn còn có thể bám lấy anh ấy một chút. Sau này Hoắc thiếu mà có người yêu, Niệm Chi có muốn bám lấy cũng đâu có được, đúng không?”

 

Triệu Lương Trạch không khuyên giải còn tốt, vừa mới nói ra lời khuyên này, Cố Niệm Chi càng muốn khóc hơn.

 

Anh Tiểu Trạch anh không nói gì sẽ chết sao!

 

Âm Thế Hùng lại cảm thấy Triệu Lương Trạch nói rất có lý, liên tục gật đầu, “Nói rất đúng, nói rất đúng! Tiểu Trạch cậu càng ngày càng biết nói chuyện, có mấy phần phong phạm của tôi rồi đấy!”

 

Triệu Lương Trạch quay đầu giơ ngón tay giữa lên với Âm Thế Hùng, tiện thể ném một ánh mắt khinh bỉ cho anh ta.

 

Sắc mặt Cố Niệm Chi lập tức trở nên trắng bệch.

 

Tay trái của cô vốn đang nắm lấy cổ tay Hoắc Thiệu Hằng, vừa rồi cô hơi sững sờ, thoáng buông lỏng tay ra nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã rất nhanh nắm lấy tay cô.

 

Cố Niệm Chi có chút không vui, lén dùng sức muốn rút tay mình ra khỏi tay Hoắc Thiệu Hằng.

Bình Luận (0)
Comment