Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 605

Chương 605:

 

“Anh không hề không giữ lời.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có một cánh tay ôm hờ vào hông Cố Niệm Chi, “Anh nói em mà tán tỉnh được anh, anh sẽ là người của em. Em có thể tiếp tục tán tỉnh.”

 

“Vậy lỡ anh bị người khác tán tỉnh mất thì làm sao bây giờ?” Những người đang yêu không tránh khỏi chuyện hay lo được lo mất. Một người vốn có sự tự tin mạnh mẽ như Cố Niệm Chi, có đôi khi cũng hỏi ra những vấn đề không tự tin như thế này.

 

Hoắc Thiệu Hằng vuốt ve mặt cô, “Vậy em càng phải cố gắng hơn nữa, làm tốt hơn người khác.”

 

“Em chưa từng tán tỉnh ai mà… Không đủ kinh nghiệm…” Cố Niệm Chi ngập ngừng nói đứt quãng, “Liệu em có nên tìm người khác luyện tập một chút không nhỉ? Để thử xem…”

 

“Cố Niệm Chi, em dám tán tỉnh người khác thử xem.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cắt ngang lời cô, thoáng có vẻ không vui với kiểu nói vừa rồi của cô.

 

Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một lúc, sợ hãi hỏi, “Hoắc thiếu, anh cũng lo lắng em sẽ tán tỉnh người khác sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn sâu vào mắt cô, nói thản nhiên như không có việc gì, “Ừm, em tán tỉnh không được tốt lắm, anh lo em sẽ khiến anh mất mặt.”

 

Cố Niệm Chi “A” lên một tiếng, rất không vui đập Hoắc Thiệu Hằng mấy cái, “Sao mà em làm anh mất mặt được chứ? Em rất lợi hại đấy, không tin anh cứ chờ xem!”

 

Cô phồng má nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tôn lên dung mạo xinh đẹp động lòng người đến lạ kỳ.

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng không muốn ép cô quá, có đôi khi, nếu ép quá chặt, ngược lại sẽ phản tác dụng.

 

Như là dây cao su vậy, nếu kéo căng quá chắc chắn sẽ đứt.

 

“Nghe lời nào.” Hoắc Thiệu Hằng siết chặt cánh tay, ôm cô vào sát người, “Đừng có đi quyến rũ người khác. Nếu anh mà biết được, sẽ đánh gãy chân em đấy.”

 

“Hoắc thiếu, anh đang ghen phải không?”

 

Cố Niệm Chi hoài nghi nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

 

Nhưng thần sắc Hoắc Thiệu Hằng quá bình tĩnh, không thể nhìn ra được tâm trạng của anh có chút biến hóa nào.

 

“Trước nay anh chưa bao giờ biết ghen.” Hoắc Thiệu Hằng vỗ vỗ mặt cô, “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh còn phải họp, em ngoan ngoãn chút đi.”

 

“… Vâng ạ, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai còn phải đi chơi cùng em một ngày đấy.”

 

Cố Niệm Chi nhắc Hoắc Thiệu Hằng một lần nữa.

 

“Yên tâm.” Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Cả ngày mai đều là của em.”

 

Tâm trạng của Cố Niệm Chi tốt hơn nhiều, duỗi một bàn tay ra với Hoắc Thiệu Hằng, “Nói giữ lời nhé!”

 

Bốp!

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng đưa bàn tay ra, vỗ tay với cô.

 

Lúc này, Cố Niệm Chi mới vui vẻ xuống xe, cũng không lập tức vào nhà, mà đứng tại cửa ra vào, quay người về phía chiếc xe của Hoắc Thiệu Hằng, đưa mắt tiễn anh đi xa.

 

Khi trở về trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi lập tức quay về phòng mình, định sẽ chăm sóc bản thân, thư giãn một chút.

 

Cô đi tắm rửa gội đầu, dùng các kiểu sản phẩm chăm sóc da bôi lên toàn thân. Trêи mặt còn không ngừng bôi đủ kiểu, nào là đắp mặt nạ, dưỡng ẩm, tẩy tế bào chết, làm trắng da, mặt nạ dưỡng da, lần lượt từng bước từng bước một, thực hiện một quy trình chăm sóc da tỉ mỉ nhất.

 

Mặc dù cô đã rất trắng nhưng vẫn không thể không đắp thêm mặt nạ trắng da.

 

Sau khi cô hoàn thành quy trình này thì cũng đã ba, bốn tiếng trôi qua rồi.

 

Tắm rửa xong, Cố Niệm Chi quấn tóc lên, đi tới tủ quần áo tìm quần áo mặc đi chơi ngày mai. Chọn lựa một lúc lâu, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc áo len cao cổ màu xanh lá cây và quần bó, có thể kết hợp với bốt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác da kia. Lại phối thêm với chiếc khăn lụa màu xanh tím của Hermes, kính râm to bản Prada, chắc chắn sẽ hợp thời trang và rất ngầu.

 

Con gái trời sinh đã thích trưng diện làm đỏm thế này.

 

Cứ như vậy, bất tri bất giác cô đã ở trong phòng suốt cả một buổi chiều.

 

Tới khi hoàn toàn xong hết các công đoạn, bước ra ngoài ăn tối, toàn thân cô như phát sáng vậy, chỉ có thể dùng từ rực rỡ, chói lọi để hình dung.

Bình Luận (0)
Comment