Chương 608:
Thật ra cô vẫn đang say, tay chân đều không thể nào làm gọn gàng được, lúc đánh răng rửa mặt còn bị dây không ít nước lên ngực.
Chiếc áo tơ tằm màu trắng ngà bị ướt nước, dính sát vào ngực, nơi bị ướt không thể nào mà vắt khô được khiến cô thấy cực kì không thoải mái.
Cố Niệm Chi cầm khăn lông khô để lau nhưng vẫn lau không khô. Cô dứt khoát cúi đầu xuống, muốn cởi một dãy khuy ngọc trai dày đặc trước ngực ra.
Nhưng người đã uống say rất khó điều khiển động tác tay chân của mình, số khuy ngọc trai cô muốn cởi trước ngực rất nhiều, nên lại càng khó khăn hơn.
Cô cởi từng cái từng cái một, nhưng những cái khuy ngọc trai kia như được bôi dầu vậy, không ngừng trượt khỏi tay cô, một lúc lâu vẫn không thể cởi được một cái nào.
“Đừng nhúc nhích! Nếu cứ chuyển động thì tao đánh mày đấy!”
Cố Niệm Chi cau mày, giận dữ mắng mỏ những cái khuy ngọc trai trước ngực mình.
Hoắc Thiệu Hằng đứng một lúc trong phòng ngủ của Cố Niệm Chi, đang nghĩ xem giờ nên rời đi hay chờ cô ra khỏi phòng tắm mới rời đi.
Cũng không lâu sau, anh lại nghe thấy Cố Niệm Chi lớn tiếng mắng trong phòng tắm.
Anh thoáng sửng sốt, bèn bước tới đẩy cửa phòng tắm ra.
Cố Niệm Chi đang cúi đầu, đứng nghiêng người với cửa phòng tắm, trước tấm gương lớn ở bồn rửa mặt.
Hay tay của cô đang cởi những cái khuy trước ngực, đã cởi được một nửa rồi.
Yết hầu Hoắc Thiệu Hằng lăn lên lăn xuống một cái, tay chống vào cửa phòng tắm, tự dưng lại không biết nên vào hay ra.
Cố Niệm Chi mất một lúc lâu mới cởi được một nửa số khuy, đã cực kì không còn kiên nhẫn được nữa.
Cô nhăn mặt cau mày, cắn răng một cái, muốn dùng tay giật nốt chỗ khuy còn lại ra.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới khàn giọng lên tiếng, “… Đừng xé.”
Nghe thấy tiếng nói từ phía sau truyền đến, cả người Cố Niệm Chi vẫn còn hơi ngây ra.
Cô xoay người, nói như sắp khóc với Hoắc Thiệu Hằng, “… Không cởi được khuy.”
Bàn tay đang chống vào khung cửa của Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt lại.
Anh thấy Cố Niệm Chi đứng dưới ánh đèn trong phòng tắm ʍôиɠ lung như được bao phủ trong một tầng mây mù nhìn rất mơ hồ không thật.
Màu da của cô rất trắng, hai gò má lại đỏ bừng.
Đôi mắt đen to tròn, lông mày tinh tế như lá liễu cong cong, làm dịu đi vẻ mặt luôn rất ngang tàng, ngạo nghễ của cô, càng tôn lên sự nhẹ nhàng, mềm mại.
Khi mặt cô đầy vẻ tủi thân, oan ức nhìn người khác, đôi mắt to tròn kia long lanh ánh nước khiến cho trái tim người khác như nhũn thành nước.
Hoắc Thiệu Hằng cực lực kiềm chế chính mình. Anh đi tới, quỳ một chân xuống trước mặt cô, “… Anh cởi cho em nhé.”
Ngón tay của anh rất dài, khô ráo và ấm áp, thỉnh thoảng chạm qua da thịt trước ngực Cố Niệm Chi, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt nước, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Cố Niệm Chi cúi đầu xuống, nhìn đầu tóc đen của Hoắc Thiệu Hằng trước ngực mình, nhìn những ngón tay thon dài đang tung bay trước ngực mình, cởi ra từng cái từng cái khuy ngọc trai.
Hoắc Thiệu Hằng cố gắng không chạm vào làn da trước ngực Cố Niệm Chi, nhưng những cái khuy ngọc trai kia thực sự quá nhỏ, muốn cởi ra cũng không dễ dàng chút nào.
Cô cảm thấy chân mình hơi nhũn, vội vàng chống hai tay vào mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt phía sau, cố gắng vịn không cho mình ngã xuống.
Trong phòng tắm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy được tiếng hít thở khe khẽ của hai người vang lên.
Sự im lặng đến mức có chút xấu hổ, nhưng hình như lại có thứ gì đó đang phá đất chui lên.
Vì muốn phá vỡ sự im lặng kỳ dị này, Hoắc Thiệu Hằng nuốt một ngụm nước bọt, vừa cởi khuy cho cô vừa hỏi, “… Em tắm chưa?”
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Em tắm rồi. Chiều nay vừa tắm xong.”
Hoắc Thiệu Hằng cứng đờ người.
“Nếu đã tắm rồi, sao còn muốn cởi quần áo?”