Chương 615:
Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị xong từ lâu, đang đứng đợi cô ở bên dưới.
Hai người như có thần giao cách cảm vậy, lại đều mặc áo khoác da hơi dài, chẳng khác nào đồ tình nhân.
Hoắc Thiệu Hằng cũng đeo kính mát, nhưng chỉ là kiểu dáng bình thường, không thời trang như Cố Niệm Chi.
Có điều, do ngũ quan của Hoắc Thiệu Hằng quá đẹp, anh đeo bất kỳ chiếc kính mát nào trêи mặt cũng có thể khiến cho giá trị bản thân nó tăng vọt, không cần là hàng hiệu, mà lại hơn hẳn hàng hiệu.
Trêи thực tế, kính mát của Hoắc Thiệu Hằng là do Bộ Quốc phòng thiết kế đặc biệt, có thể chụp ảnh và quay phim, đồng thời còn có chức năng đồng bộ lên bộ nhớ đám mây, thật ra chính là một chiếc kính mát gián điệp.
Cố Niệm Chi vươn tay về phía Hoắc Thiệu Hằng, trông vẫn có vẻ không vui lắm. Chẳng qua, khuôn mặt cô vốn nhỏ nên khi được chiếc kính Prada bao phủ lên trêи lại càng trở nên nhỏ hơn, ngay cả vẻ mặt cũng được giấu kín đi.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ nhìn thoáng qua đã thấy Cố Niệm Chi vẫn còn tức giận. Anh hơi cạn lời, càng không muốn nuông chiều những tật xấu không nói đạo lý này của cô. Anh chìa tay về phía cô, để cô khoác tay anh rồi cùng rời khỏi dinh thự, bước lên chiếc SUV Mercedes Benz ở trước cửa.
Bề ngoài chiếc xe này xấu xí, đối với Hoắc Thiệu Hằng, ưu điểm duy nhất của chiếc xe này là tương đối chắc chắn, cũng đã trải qua cải tạo, kính và bánh xe đều có thể chống đạn.
Cố Niệm Chi ngồi bên cạnh anh, nhìn anh thuần thục khởi động xe rồi nhanh chóng lái ra khỏi cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Bọn họ muốn tới trung tâm thành phố mua đồ, thật ra chính là muốn đi dạo phố.
Nhưng khi bọn họ ra khỏi cổng Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, cô lại thấy có những chiếc xe SUV Mercedes Benz giống thế này cũng lao vụt ra khỏi cửa, lái về các hướng khác nhau.
Nhìn cảnh tượng này qua cửa sổ xe, Cố Niệm Chi hơi tò mò, rất muốn hỏi Hoắc Thiệu Hằng một câu, nhưng nhớ tới mình vừa mới giận dỗi anh xong, giờ mà bình thường trở lại luôn, vậy thì có phải quá dễ dàng cho Hoắc Thiệu Hằng hay không?
Có điều, nếu bảo cô thật sự cãi nhau với Hoắc Thiệu Hằng thì có cho cô mười lá gan cô cũng không dám…
Cứ như thế nên sự buồn bực cứ nghẹn lại trêи cổ họng, không xả ra được, cũng không nuốt xuống được, sắp làm cô bức bối đến chết mất rồi.
Hoắc Thiệu Hằng tựa hồ như hiểu được cô đang suy nghĩ gì. Chờ khi xe lên xa lộ, xung quanh không còn có gì dị thường, anh mới bình tĩnh nói, “Mặc dù anh đã cải trang ra ngoài với em, nhưng xe ra khỏi Cục tác chiến đặc biệt sẽ bị rất nhiều người theo dõi, không thể không đề phòng được.”
Cố Niệm Chi hiểu rõ, hóa ra là để đánh lạc hướng kẻ địch.
Cô khe khẽ thở dài một hơi, ngước mắt nhìn mặt bên khuôn mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Anh cũng không phải là một người đàn ông bình thường, vì sao mình lại cứ áp đặt tiêu chuẩn của một người đàn ông bình thường để yêu cầu anh chứ?
Sự tức giận trong lòng cô cuối cùng cũng tản đi, nhẹ nhàng khoác tay vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, em không quấy rầy anh lái xe chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng liếc xéo cô một cái, “Không. Anh có thể lái một tay.”
“Vậy tay còn lại anh làm gì?”
“Ôm em.”
Hoắc Thiệu Hằng nhướng đôi lông mày anh tuấn lên với cô, trong đôi mắt mang theo một chút quyến luyến không dễ nhận ra.
Cố Niệm Chi không ngờ một Hoắc Thiệu Hằng luôn nghiêm nghị không thích nói cười lại nói ra lời như thế…
Cô rất muốn nhào vào trong lồng ngực anh!!! Làm sao bây giờ?
Hoắc Thiệu Hằng lại một lần nữa nhìn ra được tâm tư trong lòng cô. Tay trái tiếp tục lái, tay phải mở ra với cô, “Có muốn ngồi lên không?”
Ngồi lên sao?
Ngồi lên đùi anh khi anh lái xe sao?
Chỉ nghĩ thôi đã hạnh phúc đến ngạt thở rồi…
Nói cô không động lòng là lừa dối, nhưng cô là một sinh viên luật ưu tú! Cố Niệm Chi nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói, “Liệu liệu liệu… Liệu có vi phạm luật giao thông không?”
Bị cảnh sát giao thông bắt được cũng không sao, nhưng quan trọng nhất là không an toàn.