Chương 635:
Nữ nhân viên xinh đẹp bên cạnh lập tức nhận ra Cố Niệm Chi là cô gái vừa bị mình nói là “Không có hàng” để đuổi đi kia. Cô ta chợt xấu hổ đến mức chỉ hận không thể chui vào một kẽ đất nào đó.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì, càng không buông lời gì nhục nhã cô ta. Anh chỉ thản nhiên đón lấy mấy cái túi giấy trong tay Cố Niệm Chi, sau đó nắm tay cô, không thèm nhìn đến ai cả, điềm nhiên như không có việc gì đi ra ngoài cửa.
Thật ra, sự miệt thị không lời như thế này còn khiến người ta xấu hổ hơn cả sự đả kϊƈɦ bằng ngôn ngữ.
Thân thể nữ nhân viên xinh đẹp kia hơi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Bọn họ vừa đi, quản lý cửa hàng Hermes liền bắt đầu dạy dỗ lại nhân viên của mình, “Nhớ kỹ tấm thẻ của người đàn ông vừa rồi, sau này mà thấy người nào có thẻ như thế, nhất định phải nhanh chóng báo lên trêи. Còn nữa, nếu có khách hàng hỏi có hàng hay không, trước khi hỏi rõ được thân phận của họ, nhất định phải trả lời thật cẩn thận, chu đáo, tuyệt đối không thể thờ ơ như vừa rồi được. Lỡ mà lại gặp phải tình huống hôm nay thì hỏng bét cả.”
Quản lý cửa hàng chỉ hy vọng người đàn ông vừa đi kia không so đo với bọn họ, nếu không cũng chỉ có thể đuổi việc nữ nhân viên này.
Nữ nhân viên xinh đẹp “chỉ cười không nói” vừa xong giờ lại đầy vẻ thảm thương, chỉ có thể “chỉ khóc không nói”.
***
Ra khỏi cửa hàng Hermes, Hoắc Thiệu Hằng đưa hết những túi to túi nhỏ cho Âm Thế Hùng.
Âm Thế Hùng trêи danh nghĩa là đi để “xách đồ” nên đành cười hì hì nhận lấy, dù sao thì những túi giấy này cũng không nặng. Âm Thế Hùng mượn cơ hội nói chuyện với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi à, em vừa mua những gì thế?”
Cố Niệm Chi chỉ vào túi giấy Chanel, “Đây là quà Tết cho bác Tống. Hai cái kia là Hoắc thiếu vừa mua cho em.”
Cô cười hỏi Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, sao anh lại mua bốn cái giống hệt nhau thế?”
“Chẳng phải em không thích trùng đồ với người khác sao?” Hoắc Thiệu Hằng nói như không có việc gì, “Anh đã mua hết túi màu này rồi, sẽ không có ai trùng với em.”
Cố Niệm Chi đứng hình.
Ôi mẹ ơi, sao mà đại gia thế này?!
Ánh mắt Cố Niệm Chi càng nồng nhiệt hơn. Mặc dù đang giữa ban ngày ban mặt, nhưng cô chỉ muốn nhào tới ôm lấy Hoắc Thiệu Hằng mà hôn một cái.
Có điều, Âm Thế Hùng đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm thế này, dù cô có hào phóng đến đâu, cũng không tiện âu yếm trước mặt người quen.
Hoắc Thiệu Hằng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Còn muốn đi đâu nữa không?”
“Vẫn còn có quà chưa mua ạ.” Cố Niệm Chi vội nói, “Năm nay anh Đại Hùng ăn Tết ở đâu? Em muốn mua quà cho anh Đại Hùng, anh Tiểu Trạch, ba người bạn học cùng phòng thời đại học và cả anh Hoàng ở khoa Luật trường Đại học B nữa.”
Thật ra còn có người nhà Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Cố Niệm Chi không nói ra.
Âm Thế Hùng vội nói, “Năm nay anh không về nhà, ở đây ăn Tết với hai người.” Suy nghĩ một chút lại nói, “Tiểu Trạch cũng không về nhà ăn Tết đâu. Tết năm nay của chúng ta náo nhiệt lắm!”
Âm Thế Hùng đi ở một bên khác của Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi nắm tay Hoắc Thiệu Hằng đi chính giữa.
Cô đã sớm nghĩ ra muốn mua gì, vì thế nên đi thẳng tới các cửa hàng, cà vạt, dây lưng, khăn quàng len, bao tay, còn có cả Ipad Mini, Ipad Air đời mới, mỗi thứ đều mua không ít.
Cuối cùng thì ngay cả Hoắc Thiệu Hằng cũng phải xách đầy tay những chiếc túi giấy to to nhỏ nhỏ kia, bởi vì dù Âm Thế Hùng có tài giỏi đến đâu cũng chỉ có hai tay, thật sự là không xách nổi nữa.
Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn đồng hồ lần nữa, “Em có muốn đi ăn trưa không?”
Thật ra đã hơn ba giờ chiều, về nhà có thể ăn luôn cơm tất niên được rồi.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em không đói.” Rồi cô lại hỏi Âm Thế Hùng và Hoắc Thiệu Hằng, “Hai anh có đói không?”
Âm Thế Hùng cũng lắc đầu, “Khi em đi mua đồ, anh đã qua kia mua pizza ăn rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng nói thẳng, “Anh không đói.”
“Vậy chúng ta về đi, về rồi ăn.” Cố Niệm Chi nghĩ tới ngó sen mình mua bèn tuyên bố, “Em muốn ăn sườn hầm ngó sen.”
“Vậy thì đi về.”
Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu cho hai người đi về phía thang máy.