Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 644

Chương 644:

 

Ăn xong bữa cơm tất niên còn đón Giao thừa, chắc chắn là sẽ không trở về ngay, vì thế nên Triệu Lương Trạch đi luôn cùng Hoắc Thiệu Hằng về dinh thự.

 

Sắc trời không còn sớm, hai người ra khỏi tòa nhà làm việc, trông thấy dinh thự ở xa xa đèn đuốc sáng trưng, cực kì bắt mắt trong bầu trời đêm thăm thẳm.

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, xem ra để ăn mừng dinh thự mới, Âm Thế Hùng cũng dốc sức ghê lắm nên mới nghĩ ra ý này.

 

***

 

“Chào Thủ trưởng!”

 

Lính gác ở cổng đứng nghiêm chào Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Ăn Tết vui vẻ nhé, các cậu ăn cơm chưa?”

 

“Đã ăn rồi ạ.” Người lính gác kia vô cùng kϊƈɦ động, “Sau khi thay ca đêm nay còn có bữa khuya nữa ạ!”

 

Triệu Lương Trạch không nhịn được, cười phì một tiếng, vỗ vỗ vai người lính gác kia, mặt mày tươi rói đi cùng Hoắc Thiệu Hằng về phía cửa phòng khách.

 

Âm Thế Hùng đang ngồi một mình trong phòng khách, cầm một mảnh vải nhung lau súng lục của mình.

 

Thấy hai người bọn họ cuối cùng cũng về, Âm Thế Hùng vội vàng cất súng lục vào bên hông, đứng lên cười đón “Hoắc thiếu, các anh đều đã làm xong rồi sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua xung quanh, “Bữa cơm tất niên đã chuẩn bị xong chưa?”

 

“Sắp xong rồi ạ.” Âm Thế Hùng đi tới, chỉ vào phòng ăn nói, “Khoảng nửa tiếng nữa là có thể ăn cơm.”

 

“Đã báo cho hai người kia chưa?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn thoáng qua trêи gác.

 

Âm Thế Hùng biết Hoắc Thiệu Hằng đang hỏi về Tống Cẩm Ninh và Cố Niệm Chi nên vội nói, “Vừa rồi tôi có gọi một cuộc điện thoại nội bộ tới, Tống phu nhân nói sẽ tới ngay, Niệm Chi… thì không gọi được.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, “Tôi đi thay quần áo.” Nói xong, anh cất bước đi lên trêи gác.

 

Phòng của anh ở đối diện với phòng Cố Niệm Chi.

 

Sau khi lên đến nơi, anh đứng trước cửa phòng Cố Niệm Chi gõ cửa. Không thấy ai trả lời, anh đành tự mình mở khóa vào trong.

 

Vừa rồi Cố Niệm Chi ở trong phòng ngủ đeo tai nghe nói chuyện video với ba người bạn cùng phòng nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên. Lúc Hoắc Thiệu Hằng đi vào, cô vừa mới kết thúc trò chuyện xong.

 

“Ơ? Hoắc thiếu, sao anh lại tới đây?” Cố Niệm Chi bỏ tai nghe ra rồi quay đầu lại, “Bữa cơm tất niên xong rồi ạ?”

 

“Ừm.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô một cái, ánh mắt thoáng dừng lại vài giây trêи cổ tay trần của cô, “Đại Hùng nói đã gọi điện thoại nội bộ cho em nhưng em không nghe.”

 

“Vừa rồi em đang nói chuyện video với người khác.” Cố Niệm Chi cười giải thích, “Là mấy người bạn học cùng phòng với em. Chuẩn bị sang năm mới mà, các chị ấy đều chúc Tết em.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không để ý, “Vậy thì tốt rồi. Anh về đi tắm, thay quần áo trước đã.”

 

Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng muốn đi tắm, Cố Niệm Chi nhịn không được muốn đi theo.

 

Cô cọ vào người Hoắc Thiệu Hằng, cười nói, “Hoắc thiếu, hôm nay anh định mặc bộ quần áo đó sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi, vừa đi vừa thản nhiên nói, “Nhiều quần áo như thế, mặc gì chả được.”

 

“Thế đâu có được. Hoắc thiếu, em giúp anh chọn một bộ nhé.”

 

Cố Niệm Chi đuổi theo giữ chặt lấy tay Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

 

“Em thích thì cứ chọn đi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không phản đối, bị Cố Niệm Chi ôm lấy cánh tay suốt đoạn đường trở về phòng mình.

 

Vào trong phòng, anh đi thẳng tới phòng tắm. Đã sắp ăn cơm rồi nên anh cũng không thể tắm quá lâu được.

 

Hoắc Thiệu Hằng gội qua cái đầu, sau đó tắm rửa người ngợm, tổng cộng không tới hai mươi phút đã ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment