Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 649

Chương 649:

 

Hoắc Quan Thần cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng làm việc của ông cụ Hoắc trước, đi tìm người điều xe, chuẩn bị xuất phát.

 

Hoắc Gia Lan suy nghĩ một chút, cũng xách vali về phòng, một lần nữa rửa mặt, thay quần áo.

 

Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ vội vàng đi tìm con mình là chương Văn Na và chương Văn Kiệt.

 

Đúng như Y tá trưởng chương Phong đã nói, hai người đó có đi hay không không quan trọng, chỉ cần chương Văn Na và chương Văn Kiệt có thể giữ gìn mối quan hệ với Hoắc Thiệu Hằng là đủ rồi. Đã là quan hệ anh em họ, nếu như không thân thiết thì thật sự quá đáng tiếc.

 

Mọi người trong phòng làm việc lập tức đi hết. Căn phòng mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, bây giờ lại chỉ có hai người bọn họ.

 

Qua nhiều năm như vậy, người luôn một mực ở bên ông cụ cũng chỉ có chương Phong thôi.

 

Ông cụ Hoắc đi đến bức tường có lò sưởi ở trong phòng làm việc rồi dừng lại đứng đó, nhìn bốn bức ảnh xuôi trêи lò sưởi tới xuất thần.

 

Những bức ảnh này đều đã rất nhiều năm rồi nhưng được bảo quản rất tốt. Chúng được lồng trong khung ảnh gỗ lim, không hề có dấu hiệu phai màu do bị ôxy hóa chút nào.

 

Bức ảnh đầu tiên, là một người con gái đoan trang, mỹ lệ như hoa, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, cưỡi trêи một con ngựa đỏ thẫm, nụ cười sáng chói, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

 

Bức ảnh thứ hai, là bức ảnh kết hôn của cô gái này với một chàng sĩ quan trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Chàng sĩ quan này, chính là ông cụ Hoắc, Hoắc Học Nông.

 

Năm mươi mấy năm qua đi, chàng sĩ quan trẻ tuổi anh tuấn khi đó đã đeo lên vai quân hàm cao nhất của Đế quốc, mà cô gái mỉm cười đứng bên cạnh anh ta đã qua đời rất nhiều năm rồi.

 

Bức ảnh thứ ba, là ảnh chụp cô gái này ôm em bé.

 

Bức ảnh cuối cùng, là bức ảnh gia đình bốn người, nhưng bức ảnh này được chụp ở một nơi hẻo lánh, vô cùng không đáng chú ý, bên cạnh còn có một nữ y tá trẻ tuổi đang đứng phía sau Hoắc Học Nông.

 

Năm đó, Hoắc Học Nông thăng lên Thiếu tướng, có được thư ký công vụ và y tá tùy thân.

 

Hoắc Học Nông nhìn những bức ảnh này, thở dài một hơi, thì thào nói, “… Khi Thiệu Hằng còn đang học trung học, bà nội thằng bé qua đời. Những năm nay, bà đã vất vả nhiều rồi. Là tôi có lỗi với bà…”

 

Hoắc Học Nông quay đầu nhìn chương Phong, ánh mắt có vẻ rất không đành lòng.

 

Người phụ nữ này yên lặng ở bên cạnh ông ta, bất chấp danh phận để bầu bạn bên ông ta cả đời, còn sinh cho ông ta một đứa con trai, nhưng lại không nói cho ông ta biết, một mình cắn răng nuôi nó ở nhà mẹ đẻ.

 

Sau khi con cả Hoắc Quan Nguyên xảy ra chuyện, Hoắc Học Nông gần như sụp đổ. Lúc ấy, là chương Phong luôn một mực ở bên cạnh ông ta, không chỉ dùng kiến thức hộ lý của mình tận tình chăm sóc sức khỏe cho ông ta, mà còn nói cho ông ta biết rằng, mặc dù ông ta mất đi một đứa con trai, nhưng còn có một đứa con trai khác, thậm chí là còn có cả cháu trai cháu gái nữa…

 

Cô xích lại gần Hoắc Thiệu Hằng rồi lí nhí nói: “Trong phòng tối quá ạ…”

 

Dù là đèn phòng hay là đèn ở đầu giường ngủ trong phòng ngủ chính của Hoắc Thiệu Hằng đều rất sáng, không có loại đèn ngủ lờ mờ để dùng vào ban đêm.

 

Vừa rồi khi ở trong bộ phòng khép kín bên kia, Cố Niệm Chi ngủ được là do vừa mệt vừa buồn ngủ nên mới thϊế͙p͙ đi thôi, nhưng ngủ chưa được bao lâu thì lại nằm mơ rồi. Bây giờ gặp chuyện ồn ào như vậy một lúc lâu khiến cô cũng gần tỉnh hẳn.

 

“Mai chú sẽ sai người mua đèn ngủ cho cháu.” Hoắc Thiệu Hằng đắp chăn cho cô: “Ngủ đi!”

 

Cố Niệm Chi đành phải chui lại vào trong chăn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “… Vậy chú đừng đi được không?”

 

Khi biết chuyện vào mười sáu năm trước, Hoắc Học Nông vô cùng khϊế͙p͙ sợ.

 

Ông ta vạn lần không ngờ rằng, khi còn trẻ, trong một lần đi công tác bên ngoài uống say, nhầm chương Phong với vợ mình, cùng với bà ta hưởng một đêm xuân, thế mà bà ta lại có con.

 

Bao nhiêu năm nay, bà ta vẫn luôn làm y tá của ông, từ một cô hộ sĩ nho nhỏ lên tới y tá trưởng, hơn hai mươi năm gần đây, bà ta chưa từng kêu ca một tiếng nào.

 

“Năm đó, đột nhiên bà xin nghỉ phép một năm, về nhà sinh con, sau đó lại lặng lẽ nuôi con ở nhà mẹ đẻ, bà đã phải chịu áp lực rất lớn đúng không?”

 

Ông cụ Hoắc thương cảm nhìn chương Phong, khẽ đưa tay vuốt tóc bà ta. Một đầu tóc đen óng ả năm đó, giờ cũng đã điểm sợi bạc rồi.

 

Chương Phong khoác cánh tay ông cụ Hoắc, đỡ ông cụ ngồi xuống ghế dựa, vừa lấy dụng cụ đo huyết áp ra để kiểm tra cho Hoắc Học Nông vừa nói, “Khi đó cũng không có cách nào khác. Tình cảm của ông và phu nhân như cá với nước, sao tôi có thể phá vỡ hôn nhân gia đình ông được? Hơn nữa, lúc đó cũng là do tôi không tốt, ông không biết gì cả, tôi lại lén lút giấu giếm ông sinh con ra. Tất cả sai lầm, đương nhiên phải do một mình tôi gánh chịu.”

Bình Luận (0)
Comment