Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 651

Chương 651:

 

“Ừm, bà đi chuẩn bị chút đi, hôm nay cùng tôi tới biệt thự của Thiệu Hằng ăn Tết. Lấy… thân phận là y tá, nói thân thể tôi có chút không thoải mái, bà đi theo chăm sóc tôi.”

 

Ông cụ Hoắc nghĩ đi nghĩ lại, thấy đối với người khó chơi như Hoắc Thiệu Hằng cũng chỉ có thể dùng cách này thôi…

 

Chương Phong hiểu ý của ông cụ Hoắc, trong lòng rất cảm động. Bà ta ôm tay ông cụ trong chốc lát, sau đó mới thu dọn đồ đạc rồi đi thay quần áo.

 

Sau khi bà ta thay quần áo xong mới gọi một cú điện thoại nội bộ bảo chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ tới phòng bà ấy một chuyến.

 

“Mẹ, có chuyện gì thế? Chúng ta thật sự phải đi cùng sao?” chương Bảo Thần có chút lo sợ bất an hỏi, “Thiệu Hằng… cậu ấy vốn không thích chúng ta nên mới không về ăn Tết…”

 

Chương Phong ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè của con mình, bà ta lại thở dài một hơi.

 

Bà ta sai rồi, lúc trước khăng khăng cố chấp sinh con ra nhưng lại không nuôi con ở nơi nên nuôi. Mặc dù người nhà mẹ đẻ bà ấy đối xử với con trai không tệ, nhưng không cho ông ta được hoàn cảnh sinh trưởng hoàn hảo.

 

Nhà họ chương, hoàn toàn không cách nào so sánh được với nhà họ Hoắc. Gia cảnh khác biệt, nuôi dạy con cái ra tự nhiên cũng khác biệt như ngày và đêm.

 

“Không phải vì chúng ta mà Thiệu Hằng mới không về ăn Tết.” chương Phong hờ hững nói, đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai lên lỗ tai, “Cậu ấy là vì bố mẹ mình đã ly hôn thôi. Nếu cậu ấy mà về ăn Tết thì mẹ cậu ấy phải thế nào? Ngay cả chuyện đó cũng không nghĩ ra, não của con để làm cảnh à?”

 

Chương Bảo Thần bị mẹ mình răn dạy ngay trước mặt vợ, không khỏi đỏ hết cả mặt lên. Tiền Thạch Huệ xót chồng, vội nói, “Mẹ, anh Bảo Thần nói cũng có lý mà. Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là vì chuyện của bố mẹ cậu ấy, nhưng chúng ta… Cậu ấy cũng đâu có để vào mắt đâu.”

 

“Ha ha, cậu ấy không để vào mắt, thế thì các con không nghĩ ra cách nào để thay đổi cách nhìn của cậu ấy sao?” chương Phong để lược xuống, quay người nhìn con trai và con dâu của mình, “Chuyện là do người làm, các con có hiểu không? Văn Na và Văn Kiệt còn thông minh hơn các con đấy.”

 

Chương Bảo Thần mím chặt môi không nói lời nào, dáng vẻ quật cường cũng có mấy phần giống với ông cụ Hoắc.

 

Nhìn thần sắc của con trai, chương Phong lại mềm lòng, nhẹ nhàng nói, “Thật ra, Thiệu Hằng không phải là người nhẫn tâm như vậy đâu. Trước kia mẹ cũng nghĩ giống như các con, cảm thấy không thể nào lấp đầy được mối quan hệ với cậu ấy, nhưng lần này cậu ấy trở về, nghe nói rất quan tâm chăm sóc tới cô bé mồ côi kia, nên mẹ biết, cậu ấy không phải là người thật sự lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy.”

 

“Mẹ nói là Cố Niệm Chi sao?” Tiền Thạch Huệ không nhịn được, bĩu môi nói, “Cô bé đó khéo mồm khéo miệng lắm mẹ. Con chim trêи trời cũng có thể bị nó nịnh cho rơi xuống đất ấy, sao chúng ta có thể so với nó được?”

 

“Các con không thể, nhưng Văn Na và Văn Kiệt thì có thể đấy!” chương Phong đứng lên, “Dù mẹ có sai đến mấy thì vai vế của mẹ cũng là bà. Thiệu Hằng có thể oán mẹ, oán các con, nhưng tuyệt đối sẽ không oán Văn Na và Văn Kiệt. Các con đừng làm ảnh hưởng đến Văn Na và Văn Kiệt. Đời mẹ, chỉ muốn hai đứa cháu mình có thể vô ưu vô lo giống như con cháu nhà thế gia vậy.”

 

Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ kinh ngạc liếc nhau, không quá hiểu rõ lời chương Phong.

 

Nói về tiền, thật ra nhà bọn họ không thiếu tiền.

 

Nhà Tiền Thạch Huệ là thương nhân, chỉ có một người con gái là bà ta. Sau này, tất cả của cải nhà họ Tiền đều là của Tiền Thạch Huệ, cũng là của hai người con bà ta.

 

“Mẹ, Văn Na và Văn Kiệt vốn đã có thể vô ưu vô lo, thoải mái vui vẻ sống hết đời rồi.” Tiền Thạch Huệ cười giúp chương Phong mặc áo khoác, “Mẹ đừng quá mệt lòng nữa, cả nhà chúng ta sống vui vẻ một đời không phải tốt sao? Cần gì…”

 

Cần gì phải đưa mặt cho người ta tát chứ?

 

Chương Phong nhìn dáng vẻ tự đắc của Tiền Thạch Huệ, lắc đầu nói, “Thạch Huệ, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con tới nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy rồi, con có biết bà nội của Thiệu Hằng là con cái nhà nào không?”

 

“Mẹ nói bà nội của Thiệu Hằng sao? Bà ấy tên là gì ạ?” Tiền Thạch Huệ càng tò mò hơn, “Chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn cả nhà họ Hoắc sao?”

 

“Bà ấy họ Tạ, tên là Tư Nghiên. Nhà họ Tạ có lợi hại hơn nhà họ Hoắc hay không mẹ không biết, nhưng Sở giao dịch chứng khoán đầu tiên của đất nước này chính là nhà họ Tạ bọn họ nắm giữ toàn bộ trong tay.” chương Phong nhìn Tiền Thạch Huệ đang trợn mắt há hốc mồm giống như đang nhìn kẻ ngốc, “Biết rồi chứ? Bà ấy là con gái nhà họ Tạ, người con gái duy nhất của thế hệ trước.”

 

“Nhà họ Tạ nào thế?” chương Bảo Thần thấy vợ và mẹ mình nói chuyện giống như đều đang biết nói về cái gì, còn ông ta lại không rõ ràng chút nào, “Chúng ta quen biết sao?”

 

Nhà Tiền Thạch Huệ cũng là dân buôn bán, vốn là một thương nhân nhỏ. Sau này bà ta gả cho chương Bảo Thần, nhà họ Tiền gián tiếp leo lên nhà họ Hoắc, chương Phong lấy thân phận y tá trưởng cho lãnh đạo Bộ Quốc phòng, âm thầm cũng giúp cho nhà họ Tiền đạt được rất nhiều lợi ích.

 

Nhà họ Tiền phát triển nhanh chóng trong vòng hai mươi năm, nhà mẹ đẻ bà ta ở thành phố D cũng có thể coi như một nhà giàu mới nổi. Cho nên bà ta vẫn có chút hiểu biết về “nhà họ Tạ kia”.

Bình Luận (0)
Comment