Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 660

Chương 660:

 

Cô đã nghe chương Văn Na và chương Văn Kiệt gọi Hoắc Thiệu Hằng là “anh họ cả”, còn ngẫu nhiên nghe thấy chương Bảo Thần gọi ông cụ Hoắc là “bố” nữa.

 

Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng chỉ bảo cô gọi chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ vợ ông ta là chú chương và thím chương, nhưng Cố Niệm Chi vẫn hiểu rất rõ mối quan hệ giữa người nhà họ chương với ông cụ Hoắc.

 

Bây giờ chương Phong xuất hiện, chương Bảo Thần lại gọi bà ta là mẹ, vậy thì chẳng phải đã rõ ràng mọi chuyện rồi sao?!

 

Cái vị y tá lâu năm chương Phong này, hóa ra lại là tiểu tam của ông cụ Hoắc…

 

Thế mà còn dám nói bà ta danh chính ngôn thuận nữa ư?!

 

Ha ha, bà lão chương Phong, bà thật sự muốn tranh luận cái gì gọi là “danh chính ngôn thuận” với một luật sư sao?

 

“Đúng thế, xin hỏi bà nói bà danh chính ngôn thuận hơn tôi là ý gì nhỉ?” Cố Niệm Chi đứng phía sau ghế xô-pha Hoắc Thiệu Hằng ngồi, trông rất có vẻ cáo mượn oai hùm, “Xin hỏi bà bao nhiêu tuổi rồi ạ? Lại còn muốn so với tôi ư? Tôi là một cô gái nhà lành trong sạch, cũng không dám so chuyện danh chính ngôn thuận với bà đâu.”

 

Đây chẳng phải đang châm chọc bà ta không trong sạch hay sao?

 

Chương Phong tức giận đến cơ thịt trêи khuôn mặt cũng giật hết cả lên, khóe môi không ngừng run rẩy, không biết dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kiềm chế bản thân lại không tiếp tục tranh cãi với Cố Niệm Chi nữa.

 

Chương Bảo Thần nói đúng, bà ta cần gì phải tranh cãi với một cô bé mồ côi như Cố Niệm Chi chứ?

 

“Y tá trưởng chương năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Cố Niệm Chi cháu mới bao nhiêu tuổi? Sao cháu có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với bà ấy?”

 

Ông cụ Hoắc bất mãn, thấy mặt mũi chương Phong đầy vẻ tủi thân, không nhịn được bèn lên tiếng làm chỗ dựa cho bà ta.

 

Cố Niệm Chi bĩu môi một cái, không tình nguyện nói với chương Phong, “Xin lỗi vậy, là tôi không nên nói thế với bà. Nhưng mà bà cũng đã cao tuổi rồi, sao vẫn còn làm y tá thế? Tuổi về hưu của phụ nữ nước ta là sáu mươi tuổi mà…”

 

Cô còn chưa nói hết lời, ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng cũng hơi lóe lên, trong giọng nói mang theo ý cười, “Ừm, Niệm Chi nói đúng, Y tá trưởng chương đã sáu mươi bốn tuổi. Xét về tuổi tác, đúng thật là bà ta nên về hưu.” Nói xong, anh quay lại nói với Triệu Lương Trạch đang đứng xem kịch cách đó không xa, nói, “Sang năm cậu nhớ đi Bộ Quốc phòng một chuyến, yêu cầu bọn họ phái một y tá trưởng mới cho ông nội tôi. — Còn về phần Y tá trưởng chương, bà nên về nhà nghỉ hưu, chăm lo tuổi già đi.”

 

“Cậu nói cái gì?”

 

“Về… về hưu sao?”

 

Hai vợ chồng chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ không hẹn mà cùng kêu lên.

 

Chương Phong vẫn luôn một mực tủi thân không nói gì bỗng ngẩng vụt đầu lên, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi và khó tin.

 

Bà ta vô thức bấu vào cánh tay ông cụ Hoắc, túm chặt lấy tay ông ta, ánh mắt nhìn ông ta đầy vẻ cầu xin. Trong đôi mắt vẫn còn giữ được vẻ thướt tha, yêu kiều kia lập tức đong đầy nước mắt.

 

Chương Phong lắc mạnh đầu, nghẹn ngào, nhưng vẫn không nói gì. Tuy vậy, vẻ mặt kϊƈɦ động và động tác của bà ta đã biểu hiện rõ ý của mình.

 

Bà ta không muốn về hưu, hoặc có thể nói là, bà ta không muốn rời khỏi ông cụ Hoắc. Ông cụ Hoắc cũng bị một câu này của Hoắc Thiệu Hằng làm cho chấn động một lúc lâu không bình tĩnh nổi.

 

Ông cụ nghe thấy lời Hoắc Thiệu Hằng nói, nhưng trong một khoảnh khắc, ông cụ hoàn toàn không rõ anh đang nói gì.

 

Âm Thế Hùng nhìn thoáng qua gương mặt lúc thì xám ngoét, lúc thì lại đỏ lên của ông cụ Hoắc, cảm thấy hơi lo sợ chuyện này đã kϊƈɦ thích ông cụ Hoắc.

 

Dù sao ông cụ cũng đã là người hơn bảy mươi tuổi, lỡ mà bị tức giận rồi có gì không hay xảy ra, ai mà biết được người nhà họ chương ra ngoài sẽ nói thế nào?

 

Anh ta vội vàng vượt qua mọi người, chỉ vào ba người Hoắc Gia Lan, chương Văn Na và chương Văn Kiệt rồi ra lệnh cho vệ binh, “Các cậu cứ đưa bọn họ ra trông giữ ở ngoài xe trước đã, sau đó ra canh cửa, không cho phép ai vào đây cả.” Suy nghĩ một chút, anh ta còn nói thêm, “Bác sĩ Trần là ngoại lệ.”

 

Vệ binh nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh thờ ơ thì biết anh cũng không phản đối, vội vàng đáp một tiếng “Vâng” rồi đưa ba người này đi.

 

Lúc này, nhịp thở của ông cụ Hoắc mới hơi dịu lại, giận dữ nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Về hưu sao?! Thế mà cháu cũng nghĩ ra được à! Ông biết cháu không vừa mắt bọn họ, vẫn muốn đuổi nhà họ đi! Hôm nay, ông nói rõ với cháu, bà ấy…” Vừa nói, tay ông ta đã chỉ về phía chương Phong, “Kể cả có về hưu, bà ấy cũng tuyệt đối sẽ không đi đâu cả!”

 

“Ông nội, Y tá trưởng chương đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Bà ấy đã đi theo ông từ khi hơn hai mươi, vất vả cả một đời, ông cũng không nên tuyệt tình, tàn nhẫn như thế chứ?” Hoắc Thiệu Hằng móc một điếu thuốc ra, bình thản kẹp ở trong tay, tay còn lại gõ gõ trêи mặt bàn giống như anh thật sự không biết về quan hệ giữa người nhà họ chương và ông cụ Hoắc vậy.

Bình Luận (0)
Comment