Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 662

Chương 662:

 

Cố Niệm Chi ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng cũng vui vẻ hẳn lên, thầm tán thưởng Hoắc Thiệu Hằng nói rất hay.

 

Ông cụ Hoắc cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa, lớn tiếng nói, “Ông biết cháu thân thiết với bà nội cháu, nhưng khi bà nội cháu còn sống, ông không làm gì có lỗi với bà nội cháu cả! — Bà nội cháu qua đời đã vài chục năm, ông đều độc thân một mình, kể cả có phải thủ tiết, cũng đã đủ rồi. Hôm nay, ông sẽ nói thẳng luôn cho cháu biết, ông muốn kết hôn với bà ấy! Từ nay về sau, bà ấy chính là bà nội kế của cháu!”

 

Nói xong, cánh mắt ông cụ Hoắc âm trầm nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “… Lý do này, đã được chưa hả? Có phải cháu nên tôn kính bà ấy hay không?!”

 

“Lão Hoắc!”

 

Chương Phong vừa mừng vừa sợ, tựa hồ ôm cứng lấy cánh tay ông cụ Hoắc.

 

Bà ta thật sự không ngờ, hôm nay bị Hoắc Thiệu Hằng nhục nhã một phen, thế mà lại có tác dụng không thể tưởng tượng được.

 

Cả đời bà ta vốn chỉ luôn trông mong đến cái ngày này!

 

Trong lòng Cố Niệm Chi trầm xuống.

 

Hỏng bét!

 

Ông cụ Hoắc bị ép quá nên nói không lựa lời, hay là thật sự muốn kết hôn với bà chương Phong?

 

Thế này thì phiền phức to rồi…

 

Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay lại, hất cằm lên, nheo mắt hỏi, “Ông nội, ông thật sự định kết hôn với Y tá trưởng chương sao?”

 

Ông cụ Hoắc vừa nói lời đó ra khỏi miệng cũng đã có chút hối hận. Thế nhưng, khi thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn không chịu buông tha, chương Phong thì đang cười trong hàng nước mắt nhìn mình, còn có thần sắc mừng như điên của chương Bảo Thần, tất cả đều khiến cho ông cụ Hoắc không thể nào thu hồi lại được lời vừa nói.

 

Ông cụ cố kiên trì giữ nguyên ý định, “Đúng thế, sao hả? Không được à?! Điều luật nào nói người góa không thể tái hôn? Bà nội cháu đã qua đời vài chục năm rồi, cháu nên suy nghĩ cho rõ ràng vào!”

 

Từ sau khi đi vào, Hoắc Quan Thần vẫn không hề lên tiếng, một mực không nói gì.

 

Lúc này thấy bố và con mình đối chọi gay gắt khiến cho ông ta không khỏi liên tục cười khổ.

 

Hai ông cháu có cái tính cách cứng rắn này là giống hệt nhau.

 

Hoắc Quan Thần đành phải hòa giải, nghiêm nghị nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Thiệu Hằng, đừng quá đáng. Ông nội con đã lớn tuổi, con phải biết chừng mực.” Sau đó lại khuyên ông cụ Hoắc, “Bố, bố cũng đừng vì giận mà nói lẫy nữa. Sắp sang năm mới rồi, sao mà phải ầm ĩ lên thế này chứ?”

 

Cố Niệm Chi nghe hiểu được một chút ý tứ, rõ ràng là Hoắc Quan Thần cũng không muốn chương Phong làm mẹ kế của mình…

 

Ông cụ Hoắc thấy cả con trai lẫn cháu trai mình đều phản đối, nhất thời không lùi bước được, đành cứng cổ nói, “Bố không hề nói lẫy! Chính xác là bố muốn kết hôn với bà ấy! Bố đã khiến bà ấy oan ức cả đời, giờ đã già rồi, cho bà ấy một cái danh phận thì đã sao?”

 

“Chỉ là cho một cái danh phận thôi sao?” Hoắc Thiệu Hằng hỏi ngược lại một câu, rồi nhấc tay chỉ vào chương Bảo Thần và hỏi ông cụ Hoắc, “Vậy chú ấy thì sao? Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta là con riêng của Y tá trưởng chương, giờ ông muốn kết hôn với Y tá trưởng chương, vậy chú ấy thì thế nào bây giờ?”

 

Thân phận của chương Bảo Thần, chỉ trong lòng người nhà họ Hoắc biết rõ, nhưng đối với bên ngoài đều nói đó là con riêng của chương Phong với người khác, ở nhà họ Hoắc để làm quản gia hỗ trợ nấu nướng nội trợ.

 

Ông cụ Hoắc chưa từng thừa nhận với người ngoài về thân phận của chương Bảo Thần.

 

Đây cũng là chuyện khiến ông ta vô cùng áy náy.

 

Rõ ràng là con ruột, nhưng lại sống ở nhà họ Hoắc như một người làm, luôn bị Hoắc Thiệu Hằng và Hoắc Gia Lan coi thường.

 

“Đương nhiên Bảo Thần sẽ sửa lại họ.” Ông cụ Hoắc không thèm đếm xỉa gì nữa, “Cũng giống như Hoắc Gia Lan vậy, nó không có quan hệ máu mủ gì với nhà ta, nhưng vẫn mang họ Hoắc như thường đấy thôi. Bảo Thần sửa họ, đạo lý cũng giống nhau. Làm gì có ai nói này nói kia chứ?”

 

“Hoắc Gia Lan họ Hoắc, là do bác cả thừa nhận thân phận cô ta, coi cô ta là con gái ruột.” Hoắc Thiệu Hằng nhấc nhấc tay, ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống, thái độ rất thản nhiên nhàn nhã, “Mặc dù bây giờ đã chứng minh là không phải, nhưng từ khía cạnh Luật Hôn nhân, cô ta vẫn là người thừa kế hợp pháp của bác cả.”

 

“Đúng, Bảo Thần và Gia Lan là giống nhau.” Ông cụ Hoắc được chương Phong đỡ ngồi xuống, “Ông kết hôn với bà ấy, con của bà ấy, tự nhiên cũng là con ông.”

 

Tình huống thế này cũng không hiếm thấy, người tái hôn có con riêng, sau khi tái hôn, có người đổi họ, cũng có người không đổi họ.

Bình Luận (0)
Comment