Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 670

Chương 670:

 

Cô nâng ly rượu đến bên miệng Hoắc Thiệu Hằng.

 

Hoắc Thiệu Hằng uống hết rượu của mình rồi cầm tay Cố Niệm Chi, uống cạn ly rượu vang của cô.

 

Khi anh uống rượu, đôi mắt Cố Niệm Chi như mọc trêи người anh, ánh mắt hai người giao nhau, không rời một khắc.

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đành giả vờ không nhìn thấy, tự lo ăn lo uống vui vẻ cười đùa.

 

Tống Cẩm Ninh nheo mắt cười, không có ý định can thiệp.

 

Chỉ có Trần Liệt là cười như nông dân được mùa, nâng ly rượu nói: “Hoắc thiếu, thế là thế nào đấy? Uống với Cố Niệm Chi thì thế nào cũng phải uống rượu giao bôi chứ! Mọi người nói có phải không?!”

 

Phụt!

 

Phụt!

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch phun rượu ra gần như cùng lúc, kinh ngạc nhìn Trần Liệt.

 

Trần Liệt chớp chớp mắt với họ, “Hai cậu không thấy thế à?”

 

“Không thấy thế…!”

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đồng thanh phản đối.

 

Âm Thế Hùng còn nói: “Trần Liệt, những lời như thế không nói bừa được đâu. Niệm Chi còn nhỏ, không thể tùy tiện đùa như thế được.”

 

Cố Niệm Chi say nhũn người, bao nhiêu chú ý đều tập trung vào Hoắc Thiệu Hằng nhưng Trần Liệt cười dữ dội quá, tiếng cười vừa vang vừa rõ nên cô cũng nghe thấy.

 

Đầu óc cô lập tức trống rỗng.

 

Cô ngây ngẩn quay sang nhìn Trần Liệt, nhìn đôi mắt đang cười tít lại của anh ta, bất giác lặp lại: “… Rượu giao bôi á? Uống thế nào ạ?”

 

Phụt!

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch lại sặc rượu tiếp…

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng thẳng lên, đi đến bên cạnh Trần Liệt, đặt ly rượu xuống, rót 1/3 ly rượu Mao Đài, 1/3 ly rượu vang đỏ, 1/3 ly rượu tequila.

 

Ly rượu lóng lánh hiện lên ba màu trắng, đỏ, xanh, nhìn y như rượu cocktail.

 

Hoắc Thiệu Hằng cầm ly rượu lên lắc mấy cái, ba màu trộn lẫn vào thành màu cầu vồng.

 

“Nào, Trần Liệt, năm vừa rồi cậu cũng vất vả quá, tôi mời cậu một ly.” Hoắc Thiệu Hằng đặt ly rượu “cocktail” nhiều màu vào tay Trần Liệt còn bản thân anh thì cầm ly rượu trắng, “Cạn!”

 

Trần Liệt nuốt nước bọt, “Hoắc thiếu…”

 

“Uống đi! Không uống là coi thường tôi, không coi tôi là bạn bè đấy.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đặt cái ly không của mình xuống, anh đã uống cạn rồi.

 

Nói đến thế này Trần Liệt không uống cũng phải uống.

 

“Anh được đấy…”

 

Trần Liệt lẩm bẩm với Hoắc Thiệu Hằng rồi dốc một hơi cạn ly rượu “cocktail” hỗn hợp.

 

Một lúc sau, gương mặt trắng mập tròn của Trần Liệt chuyển sang màu đỏ, ánh mắt dần trở nên chậm chạp, phản ứng lúc nào cũng chậm mất mấy nhịp.

 

Hoắc Thiệu Hằng quay lại chỗ ngồi, từ tốn ăn cơm tất niên, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Tống Cẩm Ninh và Âm Thế Hùng.

 

Ánh nhìn nơi khóe mắt không chỉ quan sát Niệm Chi mà còn quan sát thêm cả Trần Liệt nữa.

 

Chẳng bao lâu sau, hai người này đã say mềm đến bất tỉnh nhân sự.

 

“Một ly mà đã say rồi.” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, “Vệ binh đâu, đưa bác sĩ Trần lên phòng ngủ cho khách nghỉ ngơi.”

 

Vệ binh đứng ở cửa phòng ăn đi vào dìu Trần Liệt ra ngoài.

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch biết Trần Liệt đã “lỡ miệng” chạm đến vảy ngược của Hoắc Thiệu Hằng…

Bình Luận (0)
Comment