Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 672

Chương 672:

 

Cùng rơi xuống nước chỉ là một phép ẩn dụ mà thôi.

 

Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dần trong trẻo trở lại. Cô khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói, “Em hiểu chứ, em biết cả, lý lẽ em cũng hiểu. Thân phận của anh đặc biệt, địa vị cũng đặc biệt, công việc cũng đặc biệt khác người bình thường. Nhưng mà… em chỉ nhất thời không kiểm soát được bản thân thôi.”

 

“Không kiểm soát được cũng phải kiểm soát.”

 

Hoắc Thiệu Hằng giữ chặt gương mặt cô, dùng lực hơi mạnh, thậm chí để lại vệt đỏ trêи má cô.

 

Cố Niệm Chi giữ tay anh lại, thấp giọng nói: “Em cũng muốn kiểm soát, nhưng tình cảm vượt quá khả năng, anh hiểu không?”

 

Hoắc Thiệu Hằng khựng lại, im lặng không biết nói gì.

 

“Em thích anh như thế, nếu lúc nào cũng kiểm soát được tình cảm của bản thân thì em đã không là Cố Niệm Chi mười tám tuổi mà đã là Thiếu tướng Hoắc Thiệu Hằng hai mươi tám tuổi lập được vô số chiến công rồi.” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

 

Cố Niệm Chi nghiêm túc trả lời, nét mặt trầm ổn điềm đạm, nhưng lại giống một đứa trẻ con mặc quần áo người lớn.

 

Hoắc Thiệu Hằng không nén nổi mỉm cười, cúi đầu hôn cô, tách môi cô ra chen vào, quấn quýt lấy đầu lưỡi cô.

 

Cô ấy trẻ như thế, lớn lên bên cạnh anh, hoàn toàn không hề phòng bị anh chút nào.

 

Cô như một viên thủy tinh long lanh trong suốt không tì vết, có thể nhìn xuyên thấu được vậy.

 

Tình cảm của thiếu nữ nóng bỏng lại bộc trực, không có tạp chất, với tuổi tác và trải nghiệm của mình, làm sao Hoắc Thiệu Hằng lại không hiểu cho được?

 

Trong lòng, trong mắt cô chỉ có anh, nhưng trong lòng, trong mắt anh lại có quá nhiều thứ. Cô chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong lòng anh, mặc dù đó đã là toàn bộ tình cảm nam nữ của anh rồi.

 

Hoắc Thiệu Hằng nghĩ, thật ra anh là một người đàn ông bạc tình, nhẫn tâm. Toàn bộ chút tình cảm nam nữ hiếm hoi của anh đều dành cho cô, nhưng e rằng đối với cô như thế không đủ.

 

Hai người rời nhau ra, Hoắc Thiệu Hằng chạm trán mình vào trán cô, một tay xoa nhẹ sau lưng cô như dỗ trẻ con, nhưng Cố Niệm Chi đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.

 

Cô không muốn mọi thứ của anh.

 

Có người tình cảm dạt dào như biển, không bao giờ khô cạn.

 

Có người tình cảm lạnh nhạt, có khi tổng cộng tất cả tình cảm mới chỉ được một cái giếng con.

 

Hoắc Thiệu Hằng chính là kiểu người tình cảm chỉ được bằng một cái giếng.

 

Nhưng dù chỉ là một cái giếng con, cô cũng tình nguyện làm con ếch ngồi đáy giếng của anh, coi bầu trời trêи miệng giếng là cả thế giới của mình.

 

Cố Niệm Chi dựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim khỏe mạnh vững vàng của anh, mỉm cười hạnh phúc.

 

Hoắc Thiệu Hằng ôm cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, chậm rãi nói: “Nhưng em bắt buộc phải kiểm soát được bản thân, nếu em không làm được, e rằng… chúng ta rất khó có thể tiếp tục ở bên nhau.”

 

“Em sẽ làm được.” Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên, dường như cô vừa trưởng thành hẳn lên trong nháy mắt, “Anh yên tâm, em sẽ không mất kiểm soát nữa đâu.”

 

Thần thái kiên định, nhưng đáy mắt cô vẫn có mấy phần sợ hãi.

 

“Anh sẽ chờ xem.” Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày, “Em nghỉ sớm đi, mai đi chúc Tết với anh.”

 

Cố Niệm Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Em đi tắm xong sẽ ngủ ngay.”

 

Hoắc Thiệu Hằng hôn lên trán cô rồi nhìn theo bóng lưng cô đi vào phòng ngủ.

 

Anh ngồi ở phòng khách của Cố Niệm Chi thêm một lúc nữa mới đi.

 

Khi anh quay lại phòng ăn dưới tầng, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đã uống khá nhiều rồi. Mặc dù không say khướt ngủ gục như Trần Liệt nhưng ánh mắt cũng đã đờ đẫn dại cả ra. Phản ứng của hai người khi thấy Hoắc thiếu bước vào cực kì chậm chạp.

 

Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn hai người, tự rót cho mình một ly rượu, từ tốn nhấp vài ngụm rồi nói với Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng: “Hôm nay mọi người ngủ sớm đi. Chiều mùng Một tôi về họp, năm mới phải tận dụng thời gian.”

 

“Vâng, thưa Thủ trưởng!”

 

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đồng thanh trả lời, uống thêm mấy ly nữa với Hoắc Thiệu Hằng rồi hai người mới ngất ngưởng rời khỏi phòng ăn.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi một mình trong phòng ăn. Vì xung quanh không còn ai khác nên anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi thật sâu. Nhìn làn khói trắng đang la đà bay lên trước mặt, trong lòng đã lên kế hoạch đại khái cho khoảng thời gian nghỉ Tết này.

Bình Luận (0)
Comment