Chương 675:
Lần trước, khi Thượng tướng Quý chính thức gặp Cố Niệm Chi là năm cô mười hai tuổi, vừa được Hoắc Thiệu Hằng cứu về.
Sự xuất hiện đột ngột cùng bản vẽ trong balo của cô khiến Quân đội cực kì hứng thú. Thượng tướng Quý đã đích thân đến gặp cô và quyết định giao cho Hoắc Thiệu Hằng trở thành người giám hộ của cô.
Kể từ ngày ấy, sáu năm đã qua đi.
Cố Niệm Chi mỉm cười: “Cháu vẫn nhớ bác ạ. Bác chẳng thay đổi gì cả.”
“Ha ha ha ha… Niệm Chi khéo nói quá!” Thượng tướng Quý cười rất vui vẻ, gật đầu với Cố Niệm Chi, “Cháu ngồi xuống đây, bác dẫn Thiệu Hằng đi gặp mấy người.”
Cố Niệm Chi ngoan ngoãn vâng lời, nhưng ánh nhìn nơi khoé mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Hoắc Thiệu Hằng.
Thượng tướng Quý dẫn Hoắc Thiệu Hằng đến trước mặt Từ Quý Khải đang ngồi trêи ghế xô-pha đối diện ông, giới thiệu: “Từ Quý Khải, Phó Tham mưu trưởng của Cục tác chiến.” Lại giới thiệu tiếp con gái của ông ta, “Đây là con gái của ông ấy, Phiêu Hồng.”
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên gật đầu: “Chúc mừng năm mới.”
Khuôn mặt Từ Phiêu Hồng đã đỏ bừng như sắp bốc cháy, cô ta lấy hết dũng khí nói: “Hoắc thiếu, hôm qua tôi đã không phải với anh, mong anh thứ lỗi.” Nói rồi cô ta cúi gập người với Hoắc Thiệu Hằng, ngay trước mặt bao nhiêu người.
Mọi người trong phòng thoáng im lặng vài giây rồi cùng bật cười. Giống như chảo dầu nóng rẫy nhưng phẳng lặng đột nhiên có giọt nước rơi vào, dầu bắn ra tung toé vậy.
Bố của Từ Phiêu Hồng là Từ Quý Khởi cũng xin lỗi Hoắc Thiệu Hằng: “Thủ trưởng, tôi đã dạy dỗ lại con bé rồi, sau này không được lỗ mãng như thế nữa. Mong Thủ trưởng bỏ qua, không chấp nhặt với nó.”
“Ồ? Có chuyện gì thế? Phiêu Hồng dám đắc tội với Hoắc thiếu của chúng ta à? Cháu cũng to gan quá đấy!” Phu nhân của Thượng tướng Quý nói đùa, “Có nên phạt ba ly rượu không?” Nói rồi vẫy tay ra hiệu cho người mang một ly rượu đến.
Từ Phiêu Hồng ngượng ngùng đón lấy ly rượu, nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, vậy tôi uống nhé?”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô ta, lắc đầu nói: “Tôi không hiểu ý của cô Từ, tôi không nhớ cô có đắc tội với tôi bao giờ cả. Xin lỗi, tôi không phạt rượu được.” Nói rồi anh quay sang vợ chồng Thượng tướng Quý đứng bên cạnh, “Phu nhân, Thượng tướng, hôm nay ngoài đến đây chúc Tết mọi người ra cháu còn việc khác cần bàn. Thượng tướng Quý, không biết chú có rảnh không ạ?”
“Hôm nay là mùng Một Tết mà, lẽ nào lại bàn công việc sao?”
Phu nhân Quý cười cười liếc nhìn Thượng tướng Quý, mùng Một Tết còn phải làm việc thì cũng quá thể lắm…
Mặc dù Cố Niệm Chi không theo sang nhưng ánh mắt cô lúc nào cũng dõi theo Hoắc Thiệu Hằng.
Thấy phu nhân Quý có vẻ không hài lòng với Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi nhanh trí nghĩ ra một cách. Ly rượu vang trong tay cô đột nhiên đổ xuống, keng một tiếng giòn tan, làm tất cả mọi người cùng quay lại.
Rượu vang đỏ đổ hết lên chiếc váy màu hồng nhạt của cô, nhìn cực kì rõ nét.
Hoắc Thiệu Hằng đi tới, cầm tay cô lên kiểm tra, “Có sao không? Không bị đâm vào tay đấy chứ?”
Cố Niệm Chi lắc đầu, ngại ngùng nói, “Không sao ạ, do em bất cẩn quá.”
Hoắc Thiệu Hằng đưa cô đến trước mặt Thượng tướng Hoắc và phu nhân, hơi cúi người nói: “Thượng tướng Quý, Niệm Chi không cẩn thận lại thêm phiền cho chú rồi.” Anh lại quay sang nói với phu nhân, “Cô Quý ơi, làm phiền cô đưa cô ấy đi thay quần áo giúp cháu được không ạ.”
Cố Niệm Chi vội nói: “Em có quần áo ở trong xe mà, cho người đi lấy là được.”
Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho lính công vụ của mình, quần áo của Cố Niệm Chi nhanh chóng được mang tới.
Bà Quý thuận đà kéo tay Cố Niệm Chi nói: “Đi theo bác nào, tiếc quá, cái váy này là mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân của Saint Laurent à?”
Không chỉ là mẫu mới trong bộ sưu tập mùa xuân mà còn là phiên bản giới hạn, cả thế giới chỉ có ba cái. Hơn nữa, chiếc váy của Cố Niệm Chi đã được sửa lại theo ý thích của cô, mặt trong còn có ký hiệu tên cô.
Cố Niệm Chi cười nói: “Bác Quý tinh mắt quá, đúng là mẫu mới của Saint Laurent ạ. Cháu cũng tiếc lắm nhưng tại cháu không cẩn thận nên chẳng trách ai được cả. Về rồi thế nào Hoắc thiếu cũng phạt cháu chạy bộ mười cây số cho xem…”
“Thế à? Cậu ta nghiêm khắc với cháu thế sao?” Phu nhân Quý nghe mà buồn cười, “Cháu có chạy thật không?”
“Có chứ ạ. Lần trước phạm lỗi cháu cũng bị phạt như thế.” Cố Niệm Chi khéo nói chuyện, lại giỏi giao tiếp, nhanh chóng phân tán được sự chú ý của bà Quý, thỉnh thoảng nịnh một câu khiến bà cười tít mắt.