Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 683

Chương 683:

 

“Vâng vâng vâng…”

 

Bà Thường vịn vào cửa, mềm nhũn chân tay.

 

Đôi mắt sắc bén của sĩ quan nọ quét vào trong phòng: “Ai là chương Phong?”

 

“Tôi đây, xin hỏi anh có việc gì?” chương Phong đường hoàng đi ra cửa, “Các anh đến đón ông Hoắc à?”

 

Bà ta nhìn sắc phục của mấy người lính, biết họ là lính vũ trang bậc Thiếu tá nên nghĩ chắc chắn họ đến để đón ông cụ Hoắc.

 

Dù sao với thân phận của mình thì ông cụ Hoắc cũng không thể cứ thế sống ở bên ngoài với họ được.

 

Bà ta còn đang lấy làm lạ sao đến muộn thế…

 

“Bà là chương Phong? Y tá trưởng đặc cấp của Phòng nội trú bệnh viện quân y 314? Hàm Trung úy? Phục vụ Thượng tướng Hoắc Học Nông?” Sĩ quan nọ lấy ra một công văn, nhìn công văn đọc lên.

 

Chương Phong lấy làm lạ nhưng vẫn gật đầu, “Đúng, là tôi. Có phải các anh đến đón ông Hoắc không? Ông ấy đang nghỉ ngơi trêи tầng hai.”

 

Căn hộ này của bà ta là dạng căn hộ phức hợp, sống rất rộng rãi, thoải mái.

 

Khách khứa trong phòng nghe nói ông cụ Hoắc đang ở đây, lập tức mỉm cười vẻ hiểu ý nhau, không khí căng thẳng vừa rồi lập tức biến mất.

 

Mọi người nhìn nhau, trợn mắt, lè lưỡi, suýt nữa thì bật cười cả lên.

 

Đúng lúc này, sĩ quan ở cửa khoát tay, lớn tiếng nói: “

 

Chương Phong, bà lợi dụng chức vụ để mưu lợi cá nhân, chiếm đoạt tài sản, giả mạo chất lượng, làm hỏng kỷ cương Quân đội. Ngoài ra, bà còn có một khối lượng lớn tài sản không rõ lai lịch. Đại đội vũ trang số 2 của Bộ Quốc phòng tiến hành bắt giữ bà, đây là lệnh bắt. Dẫn đi!”

 

Mấy người lính lao lên, cầm còng tay lập tức còng tay chương Phong lại, lôi bà ta ra khỏi nhà.

 

“Các người định làm gì?! Các người dám?! Tôi sẽ kiện các người ra toà! Thủ trưởng sẽ không tha cho các người!”

 

Chương Phong giãy giụa gào lên.

 

Bà ta ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau bốn người lính vũ trang có một người đàn ông cao lớn đang đứng quay lưng lại với bà ta, mặc đồng phục màu xanh sẫm, một sao một lá trêи vai đang tỏa sáng lấp lánh.

 

Nghe thấy tiếng kêu của chương Phong, người nọ quay lại, ánh mắt thản nhiên nhàn nhạt, chính là Hoắc Thiệu Hằng chứ không ai khác.

 

“Hoắc… Hoắc thiếu, sao cậu lại ở đây?”

 

Chương Phong biến sắc mặt, tim đập như điên và có dự cảm rất không lành.

 

Nhưng nghĩ đến việc ông cụ Hoắc là ông nội của Hoắc Thiệu Hằng, cậu ta có tuyệt tình thế nào cũng không thể nhìn người khác giày vò ông cụ, cho nên bà ta vẫn còn lắp bắp nói, “Hoắc thiếu, thế này là thế nào? Thủ trưởng vẫn còn nghỉ ở trêи tầng. Bọn họ làm thế này là coi thường Thủ trưởng, coi thường cả nhà họ Hoắc!”

 

Chương Phong cầu trời có thể khơi dậy sự đồng cảm cùng một kẻ thù chung với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Bà ta biết người như Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm đến tiền bạc, quyền thế hay phụ nữ, thứ duy nhất có thể khiến cậu ta động lòng là danh dự và danh tiếng.

 

Danh dự và danh tiếng của nhà họ Hoắc chắc là thứ cậu ta coi trọng nhất chứ?

 

Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía trước, không thèm nhìn cũng không thèm nói chuyện với bà ta: “Tôi đến đón ông nội tôi, mời tránh ra.”

 

Chương Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt, không nén nổi kêu lên: “Hoắc thiếu! Cậu không thấy bọn họ đang đối xử với tôi như thế nào à?! Nếu Thủ trưởng nhìn thấy sẽ nghĩ gì? Uy danh của nhà họ Hoắc trong Bộ Quốc phòng cao như thế nào, lại để bọn họ sỉ nhục tôi như thế này ư?”

 

Hoắc Thiệu Hằng quay lại, lạnh lùng nhìn chương Phong, giọng nói không che giấu vẻ chán ghét, “Y tá trưởng chương, tôi thấy bà chưa hiểu rõ chuyện này rồi. Bà họ chương, không phải họ Hoắc, bà như thế nào thì có liên quan gì đến nhà họ Hoắc chúng tôi?”

 

“Nhưng tôi…!”

 

Chương Phong bị ánh nhìn lạnh lẽo vô tình của Hoắc Thiệu Hằng làm cho sởn da gà, toàn thân lạnh ngắt.

 

Bà ta loạng choạng lùi lại một bước, kinh hãi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

 

Hoắc Thiệu Hằng thu lại ánh nhìn, khuôn mặt không biểu cảm, bước vào căn hộ của chương Phong.

 

Mấy người lính công vụ cũng bước vào theo, đứng vây quanh anh.

Bình Luận (0)
Comment