Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 697

Chương 697:

 

Cố Niệm Chi mỉm cười, lấy tài liệu do Hoắc Thiệu Hằng cung cấp ra, đây mới là chứng cứ nặng cân nhất.

 

“Vậy anh nhìn xem cái này thì sao?” Cố Niệm Chi đưa cho Kim Đại Trạng, “Trong hai năm nay, cổ đông Triệu Đạt, chương Phong và chương Bảo Thần của Đạt Thành Thực Nghiệp đã liên tục dùng đủ mọi thủ đoạn để chuyển tiền mặt trong Công ty vào tài khoản cá nhân, đồng thời mở một Công ty ma ở nước Ý, chuẩn bị cho việc thông qua tài khoản ngân hàng của Đạt Thành Thực Nghiệp để rửa tiền.”

 

Kim Đại Trạng lập tức tê liệt trêи ghế, thở hắt ra một hơi thật dài.

 

Nếu chỉ với những chứng cứ trước mặt, anh ta còn có thể chống chế một chút, nắm chắc đến bảy mươi phần trăm Tòa án sẽ nghiêng về phía chương Bảo Thần. Thế nhưng với chứng cứ cuối cùng mà Cố Niệm Chi tung ra thì bất luận thế nào cũng không tẩy trắng được.

 

Nếu thật sự đi kiện, khi Tòa án xem xét chứng cứ chuẩn bị rửa tiền, chắc chắn sẽ nhận định cổ đông của Đạt Thành Thực Nghiệp lợi dụng LLC để thực hiện hành vi phạm pháp, vơ vét của cải. Đến lúc bị định tội, không những phải bồi thường đến tán gia bại sản, mà còn phải ngồi tù nữa…

 

Kim Đại Trạng nuốt mấy ngụm nước bọt một cách khó khăn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Cố Niệm Chi: “Nếu chúng tôi lựa chọn hòa giải thì sao?”

 

“Rất đơn giản thôi, ký biên bản này đi.” Cố Niệm Chi cười tủm tỉm đẩy tờ biên bản điều tra tài sản kia qua, “Sau đó bán đấu giá hết tất cả bất động sản trong biên bản điều tra tài sản này, trả lại toàn bộ số tiền trong tài khoản ngân hàng cho Bộ Quốc phòng, tôi sẽ đề xuất với Bộ Quốc phòng không khởi tố đương sự của anh.”

 

Mặt Kim Đại Trạng tái nhợt, khẽ gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”

 

Chương Bảo Thần lập tức nổi điên, nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Kim Đại Trạng mắng: “Có phải anh uống nhầm thuốc không?! Anh là luật sư của tôi đấy! Tại sao cô ta nói gì anh cũng nghe thế hả?! Số tài sản này là của tôi! Là của tôi! Tại sao tôi lại phải trả nợ cho cái Công ty phá sản kia? Ngay cả việc bọn họ nợ cái gì tôi cũng không biết!”

 

Cố Niệm Chi cúi đầu tìm một lần trong đống tài liệu của mình, tìm ra một bản sao văn bản có chữ ký của chương Bảo Thần, đẩy lên một góc khác trêи bàn họp.

 

“Ông chương à, tự ông nhìn đi, trêи văn bản này có chữ ký của ông đấy, còn có vân tay nữa.”

 

“Văn bản gì chứ?” chương Bảo Thần khó hiểu cầm lấy, lật ra xem một chút, lập tức nhảy dựng lên, nói to: “Cái này… cái này… cái này… tôi không nhớ đã từng ký văn bản như thế này!”

 

Văn bản này là giấy ủy quyền cho Đạt Thành Thực Nghiệp mở Công ty chi nhánh ở nước Ý, mà mục đích duy nhất của Công ty chi nhánh này là để trốn tránh việc kiểm tra trong nước, tập hợp phần lớn tài sản của hai gia đình để rửa tiền ở nước ngoài.

 

“Ông không nhớ rõ cũng không sao, ông chỉ cần xác nhận trêи đó có chữ ký của ông, còn cả vân tay ở chỗ này là vân tay của ông là được rồi.” Cố Niệm Chi hờ hững nói, “Pháp luật chỉ quan tâm đến chứng cứ, trong lòng ông nghĩ thế nào cũng không liên quan gì đến vụ án này.”

 

Hai tay chương Bảo Thần run rẩy, khóe miệng co giật liên tục. Thật ra ông ta đã nhớ ra rồi, là vợ ông ta mang tới bảo ông ta ký, nói là liên quan đến Đạt Thành Thực Nghiệp, ông ta liền ký luôn…

 

Không ngờ lại là một cái hố!

 

Chương Bảo Thần tức giận ném văn bản kia phạch một tiếng lên bàn, tức giận nói: “Đây đều là do vợ tôi bảo tôi ký! Tôi hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra! Sao có thể đổ lên đầu tôi được?”

 

“Ông chương này, ông là một người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình. Ông nói một câu không biết là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Chẳng lẽ ông ngu thì ông sẽ có lý được sao?”

 

Cố Niệm Chi kiềm chế sự kϊƈɦ động muốn trợn trắng mắt với ông ta của mình, không tiếp tục để ý đến chương Bảo Thần nữa.

 

“Luật sư Kim, bây giờ anh đã hiểu rõ rồi chứ?” Cố Niệm Chi chỉ nói chuyện với Kim Đại Trạng, “Ủy ban Kiểm tra của Bộ Quốc phòng nói Đạt Thành Thực Nghiệp ‘không trả được nợ’, yêu cầu bọn họ lấy tài sản riêng trả lại, là đang giữ thể diện cho Thủ trưởng đấy. Chứ với hành vi cố ý lừa gạt Quân đội của cổ đông của Đạt Thành Thực Nghiệp là ông Triệu và bà chương, bọn họ không những phải nhả ra hết lợi nhuận phạm pháp đã ăn được, mà nếu Quân đội kiện lên Tòa án, cho dù bọn họ có tuyên bố công ty phá sản cũng vô dụng. Họ không chỉ phải tán gia bại sản, mà còn phải ngồi tù nữa.”

 

Đây là hành vi phạm pháp, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, không thể cứ nói anh là cổ đông thì có thể được miễn trách nhiệm.

 

Lúc này chương Bảo Thần mới hiểu ra, kéo Kim Đại Trạng vội nói: “Luật sư Kim, tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù đâu! Anh thưa kiện giúp tôi đi! Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”

 

Chỉ cần có thể không phải ngồi tù, kể cả ông ta có tán gia bại sản cũng không sao. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

 

Cố Niệm Chi cười giễu cợt một tiếng, lại đẩy tờ biên bản điều tra tài sản kia sang: “Ông chương này, ông nên ký tên đi. Dựa theo số cổ phần của ông, trong thiệt hại năm tỷ ba thì ông phải chịu hai trăm sáu mươi lăm triệu. Bán hết tài sản đứng tên ông cộng với tiền gửi ngân hàng thì chắc cũng gần đủ đấy.”

 

Kim Đại Trạng thở dài, cũng khuyên chương Bảo Thần: “Anh không có lựa chọn nào khác đâu, làm theo lời cô Cố đi. Như vậy chắc chắn sẽ không phải ngồi tù.”

Bình Luận (0)
Comment