Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 700

Chương 700:

 

Trách nhiệm của chương Bảo Thần rất ít, hơn nữa Quân đội đã có ý tha cho ông ta rồi, chỉ cần ông ta trả lại tiền là được.

 

Còn chương Phong và Triệu Đạt rõ ràng là hai người mà Quân đội chọn giết để răn đe nhiều người khác, là hai con gà phải giết để dọa khỉ, xong xuôi rồi cho ngồi tù mục xương.

 

“Anh Hà quả là sáng suốt.” Kim Đại Trạng mỉm cười nịnh nọt một câu, sờ lên trán nói: “Không ngờ Cố Niệm Chi giỏi như vậy, tôi đã thua trong tay cô ta hai lần rồi.”

 

Lúc này, Hà Chi Sơ ngước mắt lên từ trước máy vi tính nhìn một chút, sắc mặt căng thẳng thư giãn hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo mà có chút vui vẻ.

 

Anh ta nói: “Thua trong tay cô ấy cũng không oan.”

 

Kim Đại Trạng biết Cố Niệm Chi sắp là sinh viên của Hà Chi Sơ, vốn có ý định muốn lấy lòng Hà Chi Sơ mới khen Cố Niệm Chi một câu, không ngờ Hà Chi Sơ cũng chẳng thèm khách khí như vậy.

 

Chắc hẳn anh ta đánh giá rất cao năng lực của cô sinh viên Cố Niệm Chi này…

 

Kim Đại Trạng thầm nghĩ trong lòng như vậy, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

 

Hà Chi Sơ liếc nhìn anh ta một cái, ném cái bút trong tay cạch một tiếng lên bàn làm việc, đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn xuống tầng dưới, “Không tin ư? Cô bé ấy vốn giỏi hơn các anh rất nhiều. Nếu không phải cô ấy bị lỡ mất quá nhiều thời gian thì cái danh tiếng ‘Luật sư hàng đầu của thủ đô’ mấy năm trước đã là của cô ấy rồi. Anh đi ra đi, gọi Ôn Thủ Ức vào đây.”

 

Kim Đại Trạng bị đả kϊƈɦ đến mức không còn muốn nói gì nữa rồi.

 

Anh ta buồn bã quay người ra khỏi phòng làm việc của Hà Chi Sơ, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống.

 

***

 

“Giáo sư Hà à, anh tìm tôi có chuyện gì ạ?”

 

Ôn Thủ Ức mỉm cười dịu dàng đi vào phòng làm việc của Hà Chi Sơ.

 

“Đóng cửa lại đi.”

 

Hà Chi Sơ đang đứng trước cửa sổ xoay người lại, hai tay đút trong túi quần, thong thả ngồi dựa vào bệ cửa sổ.

 

Ánh nắng từ sau lưng chiếu vào tạo thành đường viền màu vàng quanh người anh ta.

 

Ôn Thủ Ức bị phong thái của anh ta thu hút, không dám nhìn thẳng, hơi quay đầu đi, tiện tay đóng cửa phòng làm việc lại.

 

“Tại sao lại nhận case của chương Bảo Thần, tốt nhất cô nên cho tôi một câu trả lời hợp lý.”

 

Giọng nói của Hà Chi Sơ lạnh lẽo, hờ hững, ánh mắt cực kì lạnh lùng.

 

Ôn Thủ Ức im lặng, không kìm được nắm chặt bàn tay lại: “Vì sao lại không được nhận ạ? Anh ta cần một luật sư, chúng ta có thể cung cấp một luật sư, hơn nữa anh ta có khả năng chi trả.”

 

“Vậy sao?” Đôi môi mỏng của Hà Chi Sơ mím chặt lại, “Nếu cô không biết case này có liên quan đến nhà họ Hoắc thì cô có nhận không?”

 

“Trong lòng Giáo sư Hà, tôi là loại người này sao? Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Ôn Thủ Ức hơi xấu hổ, dường như bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Chi Sơ dồn vào chân tường, lời trong lòng bật ra khỏi miệng: “Có phải vì Cố Niệm Chi không?!”

 

“Rốt cuộc vì sao thì trong lòng cô tự hiểu rõ.” Hà Chi Sơ giận tái mặt, “Tôi không truy cứu không có nghĩa là tôi đã quên chuyện trước đây.”

 

Cả người Ôn Thủ Ức run lên, đôi mắt bỗng trợn to, trong đáy mắt lộ vẻ hoảng hốt: “Giáo sư Hà à, tôi… tôi không cố ý, tôi không có ý định đó.”

 

Cô ta căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi, muốn giải thích với Hà Chi Sơ, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

 

Ánh mắt và giọng điệu của Hà Chi Sơ thật sự làm người ta phải sợ hãi.

 

“Cho dù cô có ý gì đi nữa, tôi đã cho cô đủ cơ hội rồi.” Hà Chi Sơ ngồi lại trước bàn sách, “Tôi vừa thông báo cho gia đình, cho cô thời gian ba ngày, thu dọn đồ đạc rồi về đi, không cần quay lại nữa đâu.”

 

“Anh muốn đuổi tôi đi ư?!” Ôn Thủ Ức lập tức lấy tay che miệng lại, nước mắt tràn ra, nghẹn ngào nói: “Vì sao? Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì sai? Ông Hà sẽ không đồng ý để anh một mình ở đây đâu!”

Bình Luận (0)
Comment